Gối ngọc này có màu xanh lục, toả ra ánh sáng ấm áp, không phải đồ cổ nên không có cổ khí. 

Nói một cách chính xác, đó là một tác phẩm nghệ thuật hiện đại. 

Tuy nhiên, chất liệu của chiếc gối ngọc lại là linh ngọc mà Trình Kiêu đang rất muốn tìm kiếm. 

Cũng chính là ngọc thạch chứa linh khí của thiên địa. 

Đeo ngọc thạch này thời gian dài có thể kéo dài tuổi thọ, linh khí bên trong có thể bồi dưỡng cơ thể, phòng chống mọi bệnh tật. 

Miếng linh ngọc này còn là linh ngọc thượng phẩm hiếm có, đây có thể coi là bảo bối khan hiếm đối với Trình Kiêu hiện giờ. “Ông chủ, gối ngọc này bán thế nào?” Trình Kiêu bỗng hỏi. 

Trình Kiêu đột nhiên chuyển đề tài, làm cho ông chủ mập mạp sửng sốt một chút, ông ta cảnh giác nhìn anh: “Cậu muốn mua à?” 

Trình Kiêu gật đầu: “Đúng vậy, ra giá đi!” 

Ông chủ mập cười nhẹ: “Cậu muốn mua, nhưng tôi không muốn bán đấy. Lỡ đâu cậu mua xong lại đến gây sự, nói tôi bán hàng giả thì sao?” 

Lạt mềm buộc chặt? 

Trình Kiêu nở nụ cười, quả nhiên là gian thương. 

“Đây vốn là tác phẩm nghệ thuật, làm gì có thật hay giả.” Trình Kiêu nói. 

Ông chủ béo sững sờ một lúc, không ngờ Trình Kiêu còn trẻ tuổi mà lại hiểu biết đến vậy! 

“Chàng trai, nếu cậu thật lòng muốn mua thì tôi cũng không lấy nhiều, chỉ kiếm chút phí thủ công từ cậu thôi.” Ông chủ béo giơ năm ngón tay lên. 

“Con số này, nếu chấp nhận thì cậu lấy đi.” 

“150 triệu?” Trình Kiêu nói: “Được, tôi lấy nó.” 

Nói xong, Trình Kiêu lập tức chuyển khoản. 

Ông chủ béo há miệng, trên mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên vui mừng, ông ta vốn định là 15 triệu. 

“Cứ tưởng là người trong ngành, không ngờ lại là cậu ấm coi tiền như rác. Ha ha!” 

Chẳng mấy chốc ông chủ béo đã cho chiếc gốc ngọc vào một chiếc hộp gỗ tinh xảo, nhiệt tình đưa cho Trình Kiêu. 

“Cậu xem còn thích gì nữa không? Tôi thấy cậu cũng là người trong nghề, cậu thích thứ gì, tôi giảm giá cho.” Thái độ của ông chủ béo nhiệt tình hơn không ít. 

Cậu ấm coi tiền như rác mà, người làm ăn ai chả thích. 

Có được miếng linh ngọc lớn này, tâm trạng Trình Kiêu rất tốt: “Được, để tôi xem. 

Lúc này Trình Kiêu mới bắt đầu chú ý đến các món đồ tản ra cổ khí. 

Một món đồ đồng phần đá quý lộ ra ngoài thấy cũng không phải hàng tốt, chỉ là bán thành phẩm. Dù là hàng thật thì cũng không đáng bao nhiêu tiền. 

Ngoài ra còn có một miếng ngọc bội, nhìn phần đá quý là biết hàng thật, chỉ là thứ này dường như là thứ được người chết dùng để trấn thi, không phải điềm lành. 

Ánh mắt Trình Kiêu chuyển sang đồ cổ thứ ba treo ở cửa. 

Đó là một bức tranh mỹ nữ, ký tên là Đường Dần Tần Xuyên. 

Đương nhiên Trình Kiêu đã từng nghe nói tới đại danh của Đường Dần, cũng biết tranh Đường Dần nổi danh bằng bức tranh mỹ nữ. Nhưng những tác phẩm thực sự của Đường Dần không nhiều, mỗi bức đều được đấu giá với giá cao ngất ngưởng. 

Nhưng Trình Kiêu nhớ rõ ràng Đường Dần là người Giang Nam, còn Đường Dần Tần Xuyên là ai thì Trình Kiêu không biết. Anh chỉ cảm thấy bức tranh này khá kỳ lạ. 

Vì bức tranh này có hai tầng cổ khí. 

Cổ khí tầng thứ nhất rất mờ nhạt, nhưng cổ khí tầng thứ hai lại rõ hơn rất nhiều. 

Điều này không xuất hiện ở mấy món đồ cổ còn lại. 

Mắt Trình Kiêu loé lên, anh dửng dưng hỏi: “Ông chủ, chúng tôi cũng không bắt ông trả tiền cuốn Ngũ Long Thần Châm nữa, ông tặng bức tranh này cho tôi được 

không?” 

Ông chủ béo vui mừng khôn xiết khi nghe câu này. Bức tranh đó là tác phẩm của người sau này vẽ, tuy là hàng thật nhưng không đáng tiền, nếu không ông ta đã không treo trước cửa. 

Mặc dù ông chủ luôn miệng nói báo cảnh sát, nhưng không làm thật thực ra trong lòng ông ta cũng sợ. Dù sao ông ta cũng biết rõ cuốn sách mình bán cho Tôn Đại Hải là hàng giả. 

Nếu thật sự có thể dùng bức tranh này để dẹp yên chuyện này thì đương nhiên ông ta sẵn lòng. 

“Chàng trai, cậu có thể quyết định được không?” Ông chủ nheo mắt hỏi. 

“Đương nhiên.” Trình Kiêu cười. 

“Được, vậy tôi giao bức tranh này cho cậu, cậu mau đi đi, đừng làm lỡ việc làm ăn của tôi.” Tôn Đại Hải làm ầm trước cửa hàng cũng đã một lúc, ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của cửa hàng ông ta, ông ta chỉ mong đuổi được Tôn Đại Hải đi càng sớm càng tốt. 

Trình Kiêu cầm bức tranh bước ra ngoài. 

“Thế nào rồi? Ông ta đồng ý chưa?” Tôn Đại Hải lập tức căng thẳng hỏi. 

Trình Kiêu lắc đầu: “Không đồng ý. 

Tôn Đại Hải tức giận nói: “Hừ, vậy tôi sẽ ngồi đây không đi đâu hết, tôi có muốn mọi người đều phải biết rằng Tử Vân Các bán đồ giả lừa gạt mọi người!” 

Ông chủ béo đi ra cùng Trình Kiêu, đúng lúc nghe thấy lời này của Tôn Đại Hải, ông ta nhìn Trình Kiêu rồi bảo: “Chàng trai, vừa nãy chúng ta đã nói rồi, tôi tặng bức tranh này cho cậu, giữa chúng ta coi như giải quyết xong. Nói lời phải giữ lấy lời, các người mau đi đi, đừng làm lỡ việc làm ăn của tôi.” 

Tôn Đại Hải khó hiểu hỏi: “Trình Kiêu, có chuyện gì vậy? Cậu đồng ý với ông ta chuyện gì thế?” 

Trình Kiêu đưa bức tranh cho Tôn Đại Hải, nhẹ giọng nói: “Muốn ông ta xin lỗi và hoàn tiền là điều không thể. Vậy nên cháu đã lấy của ông ta bức tranh này, coi như bồi thường cho chú” 

Tôn Đại Hải ngơ ngác: “Một bức tranh là đã đuổi được tôi đi hả? Trình Kiêu, rốt cuộc cậu theo phe ai hả?” 

Tôn Đại Hải phẫn nộ ném bức tranh lại cho Trình Kiêu, tức giận trừng mắt nhìn Ninh Lan, oán trách: “Tôi đã nói là không cho cậu ta tới rồi mà bà không nghe, nói gì mà cậu ta y thuật cao minh, gọi cậu ta tới có lẽ có thể nghĩ ra cách!” 

“Giờ thì hay rồi, nhận bức tranh vớ vẩn của người ta coi như bồi thường! Đây là đang giúp người khác gài bẫy chúng ta mà!” 

Tôn Mạc lạnh lùng nói: “Trình Kiêu, anh đúng là chẳng bao giờ thay đổi được tật xấu ngông cuồng tự đại. Sao anh lại quyết định thay ba? Chỉ một bức tranh vớ vẩn thôi thì đáng bao nhiêu tiền? Cuốn Ngũ Long Thần Châm kia ba tôi đã mua nó với giá cả 3 tỷ đấy!” 

Ông chủ béo cười khẩy đắc ý: “Vừa nãy chàng trai này đã đồng ý với tôi rồi, các người không được nuốt lời đâu đấy!” 

Tôn Đại Hải phẫn nộ lườm Trình Kiêu, vẻ mặt đầy thất vọng. 

Ninh Lan an ủi: “Thôi vậy, xem bức tranh Tiểu Kiêu vừa lấy là gì đã, lỡ là bức tranh rất có giá trị thì sao? Như vậy chẳng phải có thể bồi thường cho người nhà bệnh nhân rồi ư?” 

Tôn Đại Hải mở bức tranh ra, nhìn tên được ký phía dưới rồi hừ lạnh: “Đường Dần Tân Xuyên, mô phỏng tác phẩm của Tần Trung Cử, bây giờ ngoài thị trường bán nhiều nhất cũng chỉ 6 triệu, còn chẳng bằng số lẻ của Ngũ Long Thần Châm nữa, bây giờ phải làm sao?” 

Đường Dần Tần Xuyên là hoạ sĩ tên Tần Trung Cử của thời nhà Thanh, lấy mô phỏng tác phẩm của Đường Dần mà nổi danh. 

Những tác phẩm Đường Dần mà ông ta mô phỏng theo đều sống động chân thực, được người đời săn đón rất nhiều. 

Nhưng vì cả đời Tần Trung Cử chỉ mô phỏng tác phẩm của Đường Dần nên tranh ông ta để lại cho đời sau khá nhiều, không phải món đồ quý hiếm trong giới đồ cổ, đương nhiên tranh của ông ta cũng không đáng tiền. 

Vẻ mặt Ninh Lan trở nên khó coi, bà cũng không nói nên lời. 

“Khoan đã!” 

Đột nhiên, một ông lão tầm sáu mươi tuổi bước ra từ trong đám đông. 

Ông ta mặc bộ đồ Đường màu xám, tóc bạc trắng nhưng cơ thể khoẻ khoắn, mặt mũi hồng hào. 

“Có thể cho tôi xem bức tranh đó được không?” Ông lão nhìn Trình Kiêu cười hỏi. 

“Ông là đại sư giám định tranh của sở nghiên cứu văn vật tỉnh, giáo sư Tống – Tống Tề Sơn?” Tôn Đại Hải bỗng kinh ngạc nói. 

“Là tôi đây.Ông lão mỉm cười: “Đã về hưu hơn hai năm rồi, không ngờ vẫn có người nhận ra tôi.” 

“Tôi từng đến sở nghiên cứu văn vật tỉnh tìm ông giám định, vậy nên mới nhận ra ông.” Tôn Đại Hải kích động nói, hiển nhiên là rất khâm phục vị giáo sư Tống này. 

Đám đông hóng hớt xung quanh cũng hơi ngạc nhiên. 

“Không ngờ lại là giáo sư Tống, ông ấy là chuyên gia trong lĩnh vực thư pháp và hội hoạ đấy.” 

“Nghe nói chuyên mục giám định bảo vật đang nổi hiện giờ muốn mời giáo sư Tống đến làm chuyên gia nhưng bị ông ấy từ chối rồi.” 

“Giáo sư Tống ra mặt thì khẳng định sẽ nhìn ra được giá trị của bức tranh này.” 

eyJpdiI6Ink5dnVWT2JGWWJlVlJQdkZFSHVPTWc9PSIsInZhbHVlIjoiY2tmS2Y4cWxLdEZmVFFTNFNFTUhOOXVVWnBHcVN0OFRLeVhcL0hNK0JwUVVoMjRjUW9IckR6RzFFcnoyRlhcL0xsaTdFSHVjcFB4NzVRT0ZxRGZGTURaYjR1WkhiYmYrRHV4OEU4NHpsT01XbUFiQ0ppeFVVU0hWOFJlK2tnKzZkaUZycncxSVZ1b0YrNDIyejZCMnZuWmxIVzFYVjE5ak1HUnhtcVJTWDlzVDAwQ3RXVThwXC93dFc4THpuNnNNenM0bDhHRkVITjVtV0VZOWd1aHY2N1RQV1ZzZUUraGZoMGl5ZG0yUXYrQWNybz0iLCJtYWMiOiJjNTk5ZjgxYWUwMDQwOGRmNmZlNmNjMTQxMjZjOGViM2JiMWQ2MTMzZjMxNDM0MGYwZmZlYTNhMjhjMjMwYzAwIn0=
eyJpdiI6InJcL0pKOG9uZENGWnNaTit5V1JnME9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImcyNkprdStvY2VoV3E2VGZLWmNyZDh2eXlSTTc1VmV1c0N0N1RCK0dLZUpZeW50eHlrenFQbUp1aWNpeVY0SjBUQXI2XC9tSDdtNjcrMU5OcnhLeWdEdEoyQnFNQ044SFJUaUg5ZjllMzROSVJraVNzeFlGaWtZMk5Wb0JsME9MOW5pWGFXcE95a1lDSEtUWFdjM05aS2tMM1Z5bFRaa2phTGsxMDBBcERGclpWS1dEdkNHQWpnV3RkUUw4dFVOeU83Ulg3MGFmU0E0dXVWMkExSU5lQmdRPT0iLCJtYWMiOiJiMjhmNjI3MTRkNWM3MzUzYzg4ZjE5NWRhZTg0MTBmZTQzNGFiNDU2MmE2MDM0NzFlNzkzYzIzM2JkMDMwMWFiIn0=

“Ồ, tất nhiên rồi!” Tôn Đại Hải hoàn hồn, vội vàng đưa bức tranh trong tay cho Tống Tề Sơn.

Ads
';
Advertisement