Sau khi Trình Kiêu xé lớp ngoài của bức tranh ra, bên trong lại có một bức tranh mỹ nữ khác với bức tranh bên ngoài vừa rồi. 

Mỹ nữ bên ngoài vừa rồi tay cầm quạt, ôm đàn tỳ bà che nửa khuôn mặt. Mà bức tranh này hiện giờ là một người phụ nữ xinh đẹp với thân hình đầy đặn đang nửa nằm trên chống tre. 

Giáo sư Tống kích động nhìn bức tranh trong tay Trình Kiêu, ông ta run giọng lớn tiếng nói: “Đúng thế, đúng thế, đây mới là tác phẩm thật của Đường Dần!” 

“Hình thái này, thần vận này đều là phong cách của Đường Dần.” 

“Không ngờ tác phẩm thật lại được bọc bên trong, tác phẩm mô phỏng bên ngoài chỉ là nguỵ trang thôi.” 

Người qua đường hóng chuyện cũng đều trợn mắt há mồm. 

“Cái gì vậy? Tác phẩm thật sự của Đường Dần.” 

“Vậy phải đáng giá bao nhiêu tiền chứ!” 

“Tôi nhớ tác phẩm thật của Đường Dần trong buổi đấu giá ở Bàn Long Thủ Đô được bán với giá trên trời 240 tỷ. Chắc bức tranh này cũng không rẻ hơn bức đó đâu!” 

“Trời ạ! 240 tỷ! 60 triệu đột nhiên biến thành 240 tỷ, tên này đúng là có mắt nhìn!” 

Ánh mắt người qua đường nhìn Trình Kiêu đều đầy vẻ khâm phục và hâm mộ. 

Chủ cửa hàng sửng sốt, nhìn giáo sư Tống với vẻ không dám tin, ngờ vực hỏi: “Giáo sư Tống, thật sự là tác phẩm thật của Đường Dần sao? Nếu là tác phẩm thật thì tại sao lại phải lấy tác phẩm mô phỏng bọc bên ngoài chứ? Tôi không thể hiểu nổi điều này!” 

Giáo sư Tống cười khà khà: “Đường Dần được mệnh danh là người đứng đầu tứ đại tài tử ở Giang Nam, mà Giang Nam lại là vùng đất giàu có lắm cá nhiều thóc, khí hậu ẩm, lâu dần sẽ làm hỏng những thứ như thư hoạ, cách bảo quản tốt nhất cho những thư hoạ có giá trị liên thành này là bọc chúng lại.” 

“Hơn nữa người Á tộc chúng ta từ xưa đến nay đều không phô trương khoe khoang tiền bạc, bọc tác phẩm mô phỏng bên ngoài tác phẩm thật để tránh bị kẻ trộm dòm ngó!” 

“Chỉ là có thể do lý do nào đó mà chủ nhân bức tranh chưa kịp mang đi, mà người khác cũng không biết bức tranh này là hàng thật, cho nên mới coi đây như là tác phẩm mô phỏng của Tần Trung Cử.” 

Giáo sư Tống nhìn Trình Kiêu với vẻ khâm phục, mỉm cười bảo: “Chàng trai này đúng là có cặp mắt sáng suốt, không ngờ lại có thể nhìn ra được bí ẩn của bức tranh này! Đúng rồi, tác phẩm mô phỏng bên ngoài bọc kín như thế, đến tôi cũng không nhìn ra sơ hở nào, tại sao cậu lại phát hiện vậy?" 

Trình Kiêu nhìn ra được giáo sư Tống thật lòng muốn nghe lời chỉ bảo, chứ không có ý gì khác. 

“Chất liệu của bức tranh này ở góc trên bên trái và góc dưới bên phải khác nhau, nếu nhìn kỹ thì không khó phát hiện.” 

Trình Kiêu chỉ ra hai vị tí cho giáo sư Tống. 

Thực ra đây là điều anh phát hiện ra sau này, anh có thể nhìn ra điều kỳ lạ của bức tranh này là bởi nó mang hai luồng cổ khí khác nhau. 

Cổ khí bên ngoài là của tác phẩm mô phỏng của Tần Trung Cử thời nhà Thanh, vậy nên cổ khí khá mờ nhạt. 

Bên trong là tác phẩm của Đường Dần, thời gian khá lâu nên cổ khí rõ hơn. 

Đây chính là lý do tại sao. 

Giáo sư Tống cẩn thận quan sát hai vị trí mà Trình Kiêu chỉ ra, nhìn qua quả nhiên phát hiện ra điểm khác biệt. “Chàng trai, cậu thật lợi hại! Chi tiết nhỏ như thế mà cậu cũng phát hiện ra được, ông già này thật sự bội phục!” 

Cuối cùng mọi người đều tin bức tranh này là tác phẩm thật của Đường Dần. 

Chủ cửa hàng ảo não hỏi: “Giáo sư Tống, vậy bức tranh này có giá trị khoảng bao nhiêu?” 

Giáo sư Tống suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tác phẩm thật của Đường Dần khá ít, tôi đoán giá trị của bức tranh này khoảng 300 tỷ!” 

300 tỷ! 

Chủ cửa hàng mắt tối sầm, bước chân loạng choạng, suýt thì ngất đi. 

“300 tỷ! Tôi vừa mới tặng không cho người ta 300 tỷ!” 

Tôn Đại Hải sửng sốt, hai tay kích động run rẩy, thận trọng chạm vào bức tranh, không thể tin nổi mà lẩm bẩm: “Thật sự là tác phẩm của Đường Dần ư?” 

Vẻ mặt Tôn Mạc không thay đổi nhưng trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc, bức tranh vốn có giá 60 triệu bỗng chốc trở thành có giá trị 300 tỷ! 

Tuy nhà họ Tôn không phải quá nghèo nhưng cũng chỉ được coi là gia đình khá giả bình thường. 300 tỷ đối với họ mà nói thực sự là một khoản tiền rất lớn! 

Nếu có 300 tỷ từ sớm thì có lẽ tính tình Tôn Mạc sẽ không trở nên hư vinh và thực tế như bây giờ, bởi đa phần những người bạn học mà cô ta tiếp xúc đều không phú cũng quý, khiến con cưng của trời là cô ta đây cảm thấy không công bằng, vậy nên cô ta mới cố gắng thay đổi số phận. 

“Tiểu Kiêu, con thật lợi hại!” Ninh Lan kích động nói. 

Tôn Đại Hải cũng rất khen ngợi: “Trình Kiêu, cảm ơn cậu! Nếu không phải cậu kiên trì thì vừa nãy tôi đã bán bức tranh này rồi!” 

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest bước ra từ trong đám đông, trông có vẻ như một doanh nhân thành đạt. 

“Chàng trai, cậu có bán bức tranh này không? Tôi sẵn sàng trả 300 tỷ!” 

Nhanh chóng có người ra giá thế này khiến những người có mặt tại hiện trường lại ngạc nhiên. 

Mặc dù giáo sư Tống nói bức tranh này trị giá 300 tỷ, nhưng trước khi chưa được hiện thực hoá thì nó vẫn chỉ là một tờ giấy. 

Bây giờ có người ra giá thì lại khác. 

Đám đông đột nhiên yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đang cố kìm nén. 

Chủ cửa hàng hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm bức tranh như dã thú. 

Bây giờ ông ta đã tiếc đứt ruột. Bức tranh treo trong cửa hàng của mình lâu như vậy, sao ông ta không phát hiện ra chứ? 

300 tỷ mà lại được ông ta tự tay tặng cho người ngoài! 

Chẳng trách tên nhóc kia chỉ cần bức tranh này đã đồng ý dẹp yên mọi việc, thì ra cậu ta đã phát hiện bức tranh này là nguyên tác của Đường Dần từ lâu. “Chết tiệt, tôi bị tên này lừa rồi!” 

Chủ cửa hàng nhìn Trình Kiêu với ánh mắt đầy oán hận. 

Tôn Đại Hải nuốt nước miếng, nhìn Trình Kiêu nói: “Trình Kiêu, bức tranh này do cậu phát hiện, cậu quyết định đi!” 

Mặt Trình Kiêu không chút cảm xúc, anh khẽ nói: “Vừa nãy cháu đã nói rồi, bức tranh này là tiền bồi thường cho Ngũ Long Thần Châm của chú, chú quyết định đi.” 

Giáo sư Tống khen ngợi: “Chàng trai trẻ được lắm, tuổi còn trẻ mà lại có thể giữ được lòng mình trước khối tài sản khổng lồ!” 

“Cậu đúng là rất được!” 

Những người qua đường cũng đều khen ngợi Trình Kiêu. 

Tôn Đại Hải hơi đắc ý, cười vui vẻ nói: “Giáo sư Tống quá khen, đây là con rể của tôi.” 

Khi nói lời này, Tôn Đại Hải lặng lẽ quan sát Trình Kiêu, sợ anh sẽ lên tiếng phản đối. 

Thấy Trình Kiêu không có phản ứng gì, ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Mạc trở nên lạnh lùng, cô ta đã tuyên bố ly hôn với Trình Kiêu, nhưng Tôn Đại Hải vẫn thừa nhận Trình Kiêu là con rể của mình trước mặt người khác. 

Tôn Mạc không đành lòng làm Tôn Đại Hải khó xử trước mặt mọi người bèn lạnh lùng nói: “Ba mẹ, con còn có việc, đi trước đây. 

Tôn Mạc cố ý đi ngang qua Trình Kiêu, sau đó dừng lại lạnh mặt nói nhỏ: “Cảm ơn anh chuyện này.” 

Trình Kiêu nhìn phía trước, dửng dưng nói: “Không cần, tôi chỉ giúp dì Lan thôi.” 

Tôn Mạc nhìn dáng vẻ chỉ muốn phủi sạch quan hệ với mình của Trình Kiêu mà hừ lạnh, xoay người rời đi. 

“Đi đường chú ý cẩn thận nhé!” Ninh Lan dặn dò. 

Sau đó bà cấu mạnh eo của Tôn Đại Hải. 

Tôn Đại Hải đau đớn nhe răng ngoác miệng, nhưng không dám kêu ra tiếng. Ông ta vội vàng nhìn người đàn ông trung niên, chuyển chủ đề: “Được, nếu ông đã muốn mà bây giờ tôi lại đang cần tiền gấp, tôi sẽ bán cho ông!” 

Người đàn ông trung niên là nhà sưu tập lão luyện, rất nhanh đã hoàn tất giao dịch. 

Đôi mắt của chủ cửa hàng đỏ hoe, ông ta vẫn luôn âm trầm nhìn Tôn Đại Hải giao dịch với người đàn ông trung niên kia. 

“Được rồi!” Tôn Đại Hải phấn khích nói. 

Giáo sư Tống bảo: “Chúc mừng cậu!” 

eyJpdiI6Imw5YVNLV1lNNzZUaTNJUUJ3UmNmdWc9PSIsInZhbHVlIjoiVnRBdk1KODhldHNlUnprdUQ2MGtFVWU5Q2E5d25YWXV4Mm1yYWNmYTBpdDV5XC9wU3RVRjFZbElRRWF0aFdkWEFTT0VRV1d0S1dGWUJnb1NZck9GTDVlY2VaQ2ZGUDZHRWR2MFl2RVRBSE82dUVvR25OM0VcL2xjS2RyQktSZVZFdUJDR0pWMkV2RkcxOVwvZTArTWZHd2FIc3lhdmJcL2YwTDlTUVNucmIwbzVJcithanFlVlRIM3F6cFQ4QTZrTmpWa1djVjYyaVU2MGs1MFR3b3QwenZnRE9JbVZNZkl5dyttVENWYXNuNU9YTUNzSVhtSVVzNVZUVnhVMXM1dGRZRGE4RWZhb25GR3Ayb2VuK2syRmp3eHpUY1hPXC9tWStGbG84Z2lkRTNxaGRQZ00xSUt1aWs3NElxaVd2ZENWZTcwTTBZblZhYTA2UUdOSDZxV1FhaTRNMmVqWjNFdDY0THozM2U1TjRUeDVENWU0UWx0b1Rmd0pUS0ljakRpbFJ2SjNjbDlBeWxBSUs2Q0RNQzRLZEt0TVF4VDY4QkJKdDdWYWxrTkdHdVpyZHNZbk1qZSs5S2RhV1hzV2FFWldHUzVDIiwibWFjIjoiOTdmZjNlMDllMzBmYzU0YmE5YTdmOThjM2IxNWQ1ODJkMWM3NzY3ZjZiMTc3MmNmMmM0YzFlMDliYzc5MGNkZCJ9
eyJpdiI6ImNDY0lMOUFlUDV4ZnUreERsYkRzOUE9PSIsInZhbHVlIjoiZk1yYnlPZk1obDBOQ1FzU0hjb2RwaTF1TTA4dzhFalZxWFlCYlg3dmxDNnV1WXF3WlRjUmlwVm9BR1U5aHhRQUt1ZDZ6WlNXajljMnAxQkFYbGU5OHNYMjVUbEN0S0NKKzFtaWw0TUV4YVJ1UlFOMlRDRUREUzZTOVlSWDRVNkFheEVZQ3B3WGRWT3V4QmZuelkwaEprKzk4eFJvbmpURDhPUTNTbzhZbDVjWVhJcVY1cDdVT3RTeThZZnh0RnV5Z3FGUU5zd1doWnY1XC8za2g3MHpEcXZTQjQzYXNiZkxPd1Y1TzFUZ1NTaGRQQzlncXhRU0plS1VUdEdYZmFMT28iLCJtYWMiOiJkNjc0ZmQ3YjJlYmM5ZjAwNWRhMjlhMDYyYWRlNzc0ODQ0NDE4NmFlYmM3ZDVkZGU2NzE0MDM5YzBkZTlmYTZiIn0=

Chủ cửa hàng sầm mặt, gật đầu: “Yên tâm, tôi là người dám chơi dám chịu, sẽ không chơi xấu đâu!”

Ads
';
Advertisement