Chủ cửa hàng là người rất thông minh, cho dù ông ta muốn quỵt nợ nhưng ở trước nhiều người thế này, ông ta không thể chơi xấu được, chi bằng dứt khoát một chút còn có thể giữ được danh tiếng tốt.
Trình Kiêu đưa chủ cửa hàng và Tôn Đại Hải trở về phòng khám.
Chủ cửa hàng xin lỗi người nhà bệnh nhân, đồng thời giải thích lý do, còn bồi thường thì do Tôn Đại Hải trả.
Người nhà bệnh nhân nhận tiền xong đương nhiên không nói gì nữa, sự việc cuối cùng cũng được giải quyết một cách hoàn hảo.
Chủ cửa hàng và người nhà bệnh nhân ra về, Tôn Đại Hải nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt phức tạp: “Trình Kiêu, lần này may nhờ có cậu! Tôi muốn cảm ơn đàng hoàng.” Ninh Lan cũng cười bảo: “Đúng thế, chuyện lần này may nhờ có Trình Kiêu giúp đỡ! Tôi nghĩ số tiền còn lại nên chia một nửa cho Trình Kiêu.
Tôn Đại Hải khẽ nhíu mày nhưng không phản đối.
“Được, đây là số tiền Trình Kiêu xứng đáng được nhận”
Trình Kiêu khẽ cười bảo: “Không cần đầu dì Lan, nếu không còn việc gì thì con đi trước đây!”
“Như vậy làm sao được! Lần này hoàn toàn là nhờ có con thì chúng ta mới vượt qua được cửa ải khó khăn này, con nhất định phải nhận số tiền này!” Ninh Lan sốt ruột
nói.
“Dì Lan, thật sự không cần đâu, con cầm tiền cũng không có tác dụng gì, mọi người cứ cầm đi.”
“Con đi trước đây.”
Trình Kiêu nói xong, xoay người rời đi bất chấp Ninh Lan ngăn cản.
“Sao đứa nhỏ này lại vội vàng rời đi thế chứ?” Nét mặt Ninh Lan đầy oán than với vẻ cưng chiều, sau đó bà lại nghĩ đến người khởi xướng, trừng mắt nhìn Tôn Đại Hải: “Đều tại ông gây ra hoạ, Tiểu Kiêu tốt như thế mà lại bị hai ba con ông ép rời khỏi nhà!”
Tôn Đại Hải thở dài: “Chuyện này cũng không thể trách tôi được, bà cũng thấy đấy, là Mạc có thành kiến với Trình Kiêu.
Ninh Lan lạnh lùng nói: “Mạc là trẻ con, không hiểu chuyện, thế mà ông cũng không hiểu chuyện à! Để con bé tuyên bố ly hôn trước mặt bao nhiêu người, bay giờ thì hay rồi, hối hận cũng muộn rồi!”
“Haiz!” Tôn Đại Hải thở dài không nói nên lời, nếu biết Trình Kiêu có năng lực như vậy, lúc đó chắc chắn ông ta đã ngăn cản Tôn Mạc ly hôn bằng mọi giá rồi!
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.
Trình Kiêu rời khỏi nhà họ Tôn, đi một vòng rồi lại trở về Tử Vân Các.
Tử Vân Các đóng cửa, ông chủ béo đang giải thích gì đó với bốn người trẻ tuổi.
Mãi cho đến khi Trình Kiêu đẩy cửa đi vào, những người bên trong mới nhận ra có người đi tới.
Thấy Trình Kiêu đột nhiên xông vào, ông chủ béo sửng sốt, sau đó nở nụ cười hiểm ác: “Cậu nhóc, cậu lừa gạt lấy đi bảo vật trấn tiệm của tôi, cậu còn tới đây làm gì?" Bốn tên thanh niên nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt không thân thiện, trong đó có một tên đầu to mặt béo cười khẩy bảo: “Ông chủ, chính là tên này à?”
Ông chủ mập gật đầu nói: “Đúng vậy, là cậu ta!”
“Thế thì tốt rồi, hay là bây giờ mấy anh em chúng tôi cho cậu ta một bài học thay ông nhé!” Thanh niên kia cười xấu xa nói, sau đó xoa tay lăm le đi về phía Trình Kiêu.
Trình Kiêu liếc mắt nhìn mấy người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người ông chủ béo, hờ hững nói: “Tôi biết ông muốn làm gì, nhưng tôi cảnh cáo ông trước. Nếu ông dám giở trò với người nhà của tôi thì cái búa này sẽ là kết cục của ông.”
Nói xong, trước ánh mắt nghi hoặc của mấy người, Trình Kiêu cầm cái búa trên bàn lên, dễ dàng vo thành một quả bóng.
Thanh niên ngông nghênh tuyên bố muốn cho Trình Kiêu một bài học chợt dừng bước, nuốt nước bọt ừng ực. Ánh mắt nhìn Trình Kiêu như nhìn thấy ma.
“Ông chủ, cái búa này của ông làm bằng bùn à?” Người thanh niên nhỏ giọng hỏi.
Ông chủ mập lúc này mới tỉnh táo lại, kinh hãi nhìn Trình Kiêu, mắng thanh niên kia: “Búa nhà cậu mới làm bằng bùn ấy!”
“Thế sao cậu ta có thể dễ dàng vặn nó thành quả bóng được? Cậu, cậu ta là yêu quái à?”
Chân của bốn thanh niên kia run lên, đó là một cái búa sắt mà Trình Kiêu lại có thể dễ dàng bóp nó, vo lại thành quả cầu sắt được.
Nếu vo bọn họ...
Trình Kiêu có còn là người không?
Trình Kiêu trầm giọng nói: “Nhớ lời tôi vừa nói chưa?"
"Me oi!"
Bốn thanh niên sợ hãi ngã xuống đất, bọn họ chỉ là mấy tên côn đồ cắc ké, bình thường toàn đi bắt nạt người khác, đã bao giờ gặp phải cao thủ như Trình Kiêu?
Chỉ sợ chiêu này của Trình Kiêu sẽ để lại bóng đen tâm lý cho bốn người họ suốt đời.
Dẫu sao ông chủ béo cũng là người từng trải, vẫn còn có thể tỉnh táo, nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt kính nể.
Ông ta cúi người, cười lấy lòng: “Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đắc tội cao nhân, mong cao nhân thứ tội. Cậu yên tâm, cho dù tôi có tám lá gan cũng không dám làm gì người nhà cậu đâu.”
“Nhớ kỹ lời ông nói, nếu không tôi sẽ khiến thần hồn của ông biến mất đấy.”
Nói xong, Trình Kiêu xoay người rời đi.
Khi xé bỏ lớp ngoài của bức tranh, Trình Kiêu đã phát hiện ánh mắt xấu xa của chủ cửa hàng, biết ông ta nhất định sẽ không từ bỏ.
Cách tốt nhất để đối phó với loại người này chính là thể hiện ra thực lực mà ông ta không thể chống lại, để ông ta vừa nhìn đã sợ hãi trong lòng, như thế sau này ông ta sẽ ngoan ngoãn.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Tôn Đại Hải, Trình Kiêu trở về biệt thự Vọng Nguyệt Lâu.
Trở lại phòng, Trình Kiêu lấy chiếc gối ngọc hình chữ nhật từ trong nhẫn trữ vật ra.
“Còn bốn ngày nữa là đến sinh nhật Y Linh, không ngờ lại để mình bắt gặp linh ngọc thượng phẩm này, bây giờ có quà để tặng Y Linh rồi.”
Trình Kiêu phất tay, gối ngọc lơ lửng trên không trung.
Anh khế phất tay, gối ngọc bị chém thành bốn mảnh nhỏ. Mỗi mảnh có kích thước bằng lòng bàn tay của em bé.
Trình Kiêu đã quen với việc làm ngọc phù bảo vệ cơ thể, nhắm mắt lại cũng không có vấn đề gì.
Nửa ngày là đủ!
Bốn ngày sau, trong bữa tiệc sinh nhật Y Linh.
Trình Kiêu đến thành phố Tương của tỉnh Giang Nam, đi tàu cao tốc chỉ mất chưa đầy một tiếng. Vậy nên Trình Kiêu không tới đó sớm.
Anh đã đặt vé trước, lên tàu tới tỉnh Giang Nam đúng giờ.
Sau khi lên tàu cao tốc, vị trí của Trình Kiêu ở gần cửa sổ, ghế bên cạnh để trống, Trình Kiêu nằm trên ghế nhắm mắt lại, nghĩ đến bữa tiệc sinh nhật lần này của Y Linh.
Vẫn mệnh của Y Linh, vì Hàn Quốc Mạnh chết, vì có sự can thiệp của anh mà kiếp này đã khác với kiếp trước. Cho nên Trình Kiêu không rõ mọi chuyện trong bữa tiệc sinh nhật này liệu có được thuận lợi hay không.
Trạm Hà Tây là một trạm nhỏ, chỉ dừng ba phút, chẳng mấy chốc tàu đã lại bắt đầu đi.
Lúc này, một đôi nam nữ trẻ tuổi ung dung đến muộn.
Nam chừng hai mươi tuổi, mặc vest rất chỉnh tề, trông cũng rất đẹp trai, có điều trong mắt luôn có vẻ khinh thường như có như không.
Còn cô bé thì rất xinh đẹp, cao ráo, mới khoảng mười bảy mười tám tuổi, như một công chúa nhỏ. Cô ta mặc một chiếc áo len dệt kim ren màu trắng, ở dưới mặc váy công chúa màu đen, chiếc quần legging màu da trên đôi chân trắng trẻo nuột nà, trông cô ta tràn đầy sức sống trẻ trung.
Cô gái đang cầm vé và tìm chỗ ngồi.
Sau đó, cô ta đứng trước chỗ trống bên cạnh Trình Kiêu.
“Này tên kia, ngồi bên này đi!”
Giọng cô ta rất hay, nhưng lại mang theo vẻ kiêu ngạo xa cách, giống như ra lệnh cho giúp việc của mình vậy.
Trình Kiêu mở mắt ra, liếc nhìn cô gái và thanh niên đang đứng ở lối đi bên cạnh.
Lúc này, cô gái đang nhìn anh với vẻ chán ghét.
Trình Kiêu liếc nhìn cô gái, sau đó lại nhắm mắt.
“Tôi đang nói chuyện với anh đấy, đồ nhà quê, anh không nghe thấy à?” Cô gái dùng ngón tay chọc vào vai Trình Kiêu, tỏ vẻ tức giận.
Cô gái không kiên nhẫn đáp: “Câu này của anh chẳng phải là nói thừa sao? Ở đây chỉ có một mình anh, tôi không nói chuyện với anh chẳng lẽ nói với ma?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất