Những hành khách khác trên xe nhìn cô gái với những vẻ mặt khác nhau.
Một số người cho rằng cô gái quá mất lịch sự.
Cũng có người chỉ cười không nói, dù sao cô ta cũng xinh, bây giờ gái xinh đều có đặc quyền.
Tuy nhiên giọng nói chỉ trích rõ ràng là muốn lấn át những giọng nói khác.
Ánh mắt Trình Kiêu lãnh đạm, khoé môi cong lên, anh khẽ nói: “Đây là chỗ của tôi, sao tôi phải đối với cô?”
“Ở đây chỉ có hai chỗ, tôi muốn ngồi với anh trai tôi, vậy nên anh ngồi đối diện đi.” Cô gái tỏ vẻ đương nhiên, nhìn Trình Kiều như nhìn kẻ ngốc, dường như đang trách có mỗi điều này mà Trình Kiêu cũng không hiểu.
Trình Kiêu khẽ cười: “Tôi không quan tâm cô muốn ngồi với ai, nhưng tôi thấy vị trí này của tôi rất tốt, không đổi.
Thực ra không phải không thể đổi, nhưng cô gái này quá hung dữ, thô lỗ. Cho dù người khác muốn đồng ý thì cũng sẽ bị cơn giận làm cho thay đổi ý định.
Dù sao người khác đổi chỗ cho mình là đang giúp mình,giúp người khác là lòng tốt, không giúp là bổn phận của người khác, bạn tỏ ra là lý đương nhiên thì ai chịu nổi! Cô gái kia đột nhiên tức giận nói: “Sao anh lại không biết điều thế nhỉ? Anh có một mình, chúng tôi có hai người, sao anh không đổi cho chúng tôi?”
Anh trai khuyên nhủ cô ta: “Hân Hân, thôi vậy, người ta không muốn đổi thì đừng cưỡng ép nữa.
Tiểu Kiêu tức giận bật cười, anh không nói lý? Anh đã chọc giận ai rồi?
Cô gái này đúng là không thể nói lý lẽ!
“Vé của tôi viết vị trí này, sao tôi phải đổi cho cô?” Trình Kiêu hờ hững hỏi ngược lại.
“Vì tôi muốn ngồi với anh trai, anh phải đổi cho tôi!” Cô gái hét lớn hống hách, chỉ thiếu điều giơ biển lên nói rằng tôi đã mua vé tàu, cả trái đất đều là của nhà tôi. Trình Kiêu khoanh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi rất thích vị trí này, không đổi!”
Cô gái phát huy bản tính ngang ngược không chút e dè: “Anh thích là chuyện của anh, tôi không thích ngồi với anh anh phải đổi cho tôi!” Trình Kiêu lười để ý đến cô ta: “Cô thích ngồi thì ngồi, không thích thì cút!”
Nói xong Trình Kiêu nhắm mắt, không để ý đến cô công chúa ngang ngạnh kia nữa.
“Anh dám bảo tôi cút?” Cô gái giậm chân, nũng nịu nói: “Anh, anh ta dám bảo em cút, anh dạy cho anh ta một bài học giúp em đi!”
Chàng thanh niên nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt âm trầm.
“Cậu bạn này, em gái tôi chỉ muốn đổi chỗ với cậu thôi mà cậu lại sỉ nhục em ấy như vậy có phải là hơi quá đáng không?”
Trình Kiêu nhắm mắt, không để tâm.
Loại người này luôn tự cho mình là trung tâm, như thể ngoài bọn họ ra, những người khác đều phải phục vụ bọn họ như một lẽ đương nhiên.
Rõ ràng là em gái anh ta gây sự vô cớ, nhưng anh ta lại nói như cô ta là người bị hại vậy.
Nhìn thái độ kiêu ngạo của Trình Kiêu, trong mắt thanh niên thoáng qua vẻ âm trầm.
“Cậu bạn, nếu không phải trên xe thì tôi nhất định sẽ đánh cho cậu răng rơi đầy đất!”
Người thanh niên bình tĩnh liếc nhìn những hành khách đang quan sát, cuối cùng nén giận trong lòng. Đây không phải nơi anh ta muốn làm gì thì làm.
Nhưng anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Trình Kiêu đâu.
Người thanh niên bỗng nảy ra một ý nghĩ, lớn tiếng nói với vẻ quái gở: “Em gái, bây giờ một số người thích ra vẻ đạo mạo lắm, ngoài miệng thì nghiêm trang đoan chính, thực ra trong lòng lại muốn ngồi cùng người đẹp. Nhưng chúng ta không thể cho cậu ta được như ý muốn được, em ngồi chỗ anh đi, anh ngồi ở đây!”
Lời của chàng thanh niên khiến mọi người bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Ban đầu nhiều người còn cảm thấy cô gái quá ngỗ ngược, bướng bỉnh. Bây giờ nghe thanh niên này nói vậy, ánh mắt một số người nhìn Trình Kiêu đã đầy vẻ khinh bỉ.
Họ cảm thấy rằng có thể là Trình Kiêu cố ý ra vẻ lạnh nhạt để qua mắt mọi người, thu hút sự chú ý của cô gái, chứ thực ra trong lòng lại vô cùng hèn hạ.
Một vài thanh niên nhiệt huyết, nhìn cô gái với ánh mắt rực lửa, đứng ra giúp cô ta giải toả nỗi bất bình, cố gắng thu hút sự chú ý của cô ta.
“Người anh em, anh nói đúng, bây giờ một số người ngoài một đằng trong một nẻo, tôi thấy người đẹp này không đổi được đâu. Em gái, nếu em không chê thì tới đối chỗ với anh, chỗ của anh cũng cạnh cửa sổ.”
Một bác gái đột ngột đứng dậy, vỗ vai cô gái nói nhỏ: “Cô gái, hai người ngồi đây đi, tôi đổi chỗ cho hai người.”
Sau đó bác giá nhiệt tình kia không nhịn được tới chỗ Trình Kiêu ngồi bên cạnh anh, đắc ý nhìn anh như đã thành công đập tan âm mưu của anh, làm anh hùng một lần.
“Cảm ơn bác.” Chàng thanh niên lịch sự nói, sau đó ngồi cùng em gái ở chỗ của bác gái kia.
Cô gái kiêu ngạo lườm Trình Kiêu, hừ lạnh, vẻ mặt đắc ý, cảm giác mình đã đấu thắng Trình Kiêu.
Trình Kiêu vẫn nhắm mắt, mặc kệ thế giới bên ngoài, mơ hồ cảm nhận được có ánh mắt không mấy thiện cảm từ xung quanh, nhưng anh chẳng quan tâm.
Thời buổi này là thời đại nhìn nhan sắc, người đẹp đi đến đâu cũng đều được đối xử đặc biệt. Cho dù ngang ngược bướng bỉnh cũng sẽ có người nói thành cá tính.
Thực ra nếu cô gái này mà là một bà thím thì e là sẽ lập tức dấy lên sự chỉ trích của mọi người.
Chẳng bao lâu, Trình Kiêu đã đến trạm.
Sau khi xuống xe, Trình Kiêu đi về phía lối ra.
Khi tới quảng trường bên ngoài, Trình Kiêu mới nhớ ra mình quên hỏi địa chỉ nhà Y Linh.
Cách đó không xa vừa khéo có một nhân viên dọn vệ sinh, Trình Kiêu bước tới hỏi thăm.
Danh tiếng của nhà họ Y ở Giang Nam không hề tầm thường, hỏi bất kỳ người dọn vệ sinh nào cũng biết vị trí của nhà họ Y.
Trình Kiêu đang định bắt taxi đến thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hô kinh ngạc: “Thế mà lại là anh!”
Trình Kiêu quay lại, hoá ra là hai anh em kỳ lạ trên tàu cao tốc, không ngờ bọn họ cũng xuống ở trạm này.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp! Đến ông trời cũng giúp chúng tôi, lần này tôi xem anh còn kiêu ngạo thế nào!” Bạch Thuỵ Hân kích động nói.
Trình Kiêu không muốn nhiều chuyện, lo mình không tới kịp tiệc sinh nhật của Y Linh, như vậy chắc chắn cô sẽ đau lòng.
“Tránh ra, hôm nay tôi còn có việc, không rảnh để ý đến các người!"
Nói xong Trình Kiêu định đi luôn.
Chàng thanh niên lập tức đứng trước mặt Trình Kiêu, giễu cợt: “Đừng vội rời đi! Vừa nãy ở trên tàu cao tốc chẳng phải cậu ngông cuồng lắm ư? Sao bây giờ thấy chúng tôi là lại chạy vậy?”
Trình Kiêu lạnh lùng nhìn người thanh niên, giọng nói lãnh đạm: “Đừng chọc giận tôi.”
“Tôi cứ chọc giận cậu đấy, cậu làm gì được tôi? Hôm nay cậu không xin lỗi em gái tôi thì cậu đừng hòng đi được!” Thanh niên kiêu ngạo, ra vẻ tôi cứ bắt nạt cậu đấy, cậu làm gì được tôi?
Trình Kiêu nhìn anh ta, nở nụ cười kỳ lạ, trong giọng nói mang theo vẻ khinh thường: “Cậu nghĩ chỉ dựa vào thực lực Tiên Thiên tiểu thành là có thể muốn làm gì là làm được sao?”
Sắc mặt thanh niên chợt thay đổi, anh ta nhìn Trình Kiêu với vẻ không thể tin được: “Sao cậu nhìn ra được?”
“Rốt cuộc cậu là ai?” Chàng thanh niên hạ giọng.
Trình Kiêu nhẹ giọng nói: “Cậu không xứng biết tôi là ai, nhưng cậu chỉ cần biết một điều, tôi là người cậu không thể động đến được.”
Nói xong, Trình Kiêu sải bước đi về phía trước.
Bạch Thuỵ Văn đột ngột quay người, một quyền mang theo kình phong cực mạnh, vừa nhanh vừa chuẩn đánh thẳng về phía Trình Kiêu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất