Đòn tấn công này của Bạch Thuỵ Văn không nghi ngờ gì là đánh lén. 

Trình Kiêu như có mắt sau lưng, anh chợt quay người bình tĩnh đưa một tay ra, chuẩn xác nắm lấy nắm đấm của Bạch Thuỵ Văn. 

Cú đấm nhanh chóng, mạnh mẽ bị Trình Kiêu nắm lấy, hoá thành vô hình. 

Bạch Thuỵ Văn nhìn mặt Trình Kiêu gần ngay trong gang tấc, kinh hãi nói: “Làm sao có thể thế này!” 

Bạch Thuy Văn hiểu rõ hơn ai hết quyền này mạnh nhường nào. Anh ta dùng hết sức lực, kết quả lại bị Trình Kiêu dễ dàng chặn lại. 

Ngoài sư phụ ra, cả tông môn không ai có thể dễ dàng đỡ được một quyền của anh ta. 

Bạch Thuỵ Văn chỉ có thể dùng từ sốc để hình dung thực lực của Trình Kiêu. 

Vẻ mặt Trình Kiêu không chút cảm xúc, giọng anh lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói lạnh nhạt lại khiến người khác không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi. 

“Tôi nói rồi, tôi là người cậu không thể động đến được.” 

Nói xong Trình Kiêu cho anh ta một chưởng. 

Bạch Thuỵ Văn thảm thiết hét lên, bay ra ngoài không trung rồi chật vật ngã dưới đất. 

“Anh không sao chứ?” Bạch Thuỵ Hân vội vàng chạy đến, ngồi xổm bên cạnh Bạch Thuỵ Văn, lo lắng hỏi. 

“Không có vấn đề gì, anh không sao.” Bạch Thuy Văn thở dốc, nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt kinh ngạc. 

Nghe Bạch Thuy Văn nói không sao, Bạch Thuỵ Hân lập tức đứng dậy, quay đầu lườm Trình Kiêu, hét lên: “Đồ khốn, anh dám đánh anh trai tôi! Bây giờ tôi sẽ gọi điện về nhà, anh chết chắc rồi!” 

Cô gái được chiều hư thực sự bắt đầu gọi điện trước mặt Trình Kiêu. 

Khoé miệng Trình Kiêu nở nụ cười kỳ quái, anh từng bước đi về phía Bạch Thuỵ Hân, nói bằng giọng điệu quái gở: “Trước khi uy hiếp tôi, hình như cô quên mất một 

chuyện. Bây giờ các cô mới là kẻ dưới cơ!” 

Lúc này Bạch Thuỵ Hân mới ý thức được anh em mình đang ở thế yếu, cô ta giật mình nhìn Trình Kiêu đang tới gần mà sợ hãi, liên tục lùi lại. 

“Anh, anh định làm gì? Anh đừng lại đây!” 

Trình Kiêu mặc kệ, tiếp tục đi tới chỗ Bạch Thuỵ Hân, nhấc cô ta đang la hét lên bằng một tay rồi nói: “Tôi không phải ba cô, tôi sẽ không chiều cô đâu. Lần này là chút bài học dành cho cô để cô nhớ lâu.” 

Nói xong, Trình Kiêu nhấc Bạch Thuy Hân lên như xách gà con, đi về phía thùng rác cách đó không xa. 

Bạch Thuỵ Văn kinh hãi hét lên: “Cậu định làm gì hả? Buông em gái tôi ra!” 

Bạch Thuỵ Hân là cô chủ được nuông chiều từ nhỏ, suýt thì sợ hãi ngu người, kinh hãi hét lên: “Đồ khốn, anh định làm gì hả! Mau buông tôi ra, tôi là người của nhà họ Bạch ở Giang Nam, anh dám bất kính với tôi, ba tôi sẽ giết anh!” 

Nếu người khác nghe tới nhà họ Bạch ở Giang Nam thì chắc chắn sẽ biết, nhà họ Bạch chỉ đứng sau nhà họ Y ở Giang Nam, ngang hàng với nhà họ Lục ở Giang Nam. 

Tiếc là Trình Kiêu không phải người Giang Nam, chưa nghe tới nhà họ Bạch bao giờ. Hơn nữa cho dù từng nghe thì anh cũng chẳng để tâm. 

Trình Kiêu phớt lờ lời đe dọa của Bạch Thuỵ Hân, đi tới thùng rác rồi ném cô ta vào trong. 

Cơ thể nhỏ nhắn yêu kiều của Bạch Thuỵ Hân vừa đủ lấp đầy thùng rác. 

“Oẹ... Hồi quá! Tên khốn, anh dám ném tôi vào thùng rác, anh sẽ không được chết tử tế đâu!” Bạch Thuy Hân nhíu mày, đau khổ hét lên. 

Vừa mở miệng lập tức đã có mùi hôi thối xộc thẳng vào miệng khiến cô ta lại nôn khan. 

Vẻ mặt Trình Kiêu lãnh đạm, anh hờ hững nói: “Lần này là chút bài học nhỏ cho các người, lần sau nếu còn động đến tôi thì tôi sẽ giết các người luôn!” 

Sau khi xử lý hai anh em nhà họ Bạch, Trình Kiều bắt taxi đến trang viên Tiềm Long của nhà họ Y. 

Trang viên Tiềm Long nằm ở ngoại ô thành phố Tương, là biệt thự sang trọng nhất toàn thành phố. 

Cũng chỉ có nhà họ Y Giang Nam mới có thực lực và tư cách để sống trong trang viên Tiềm Long. 

Hôm nay là sinh nhật Y Linh, cũng là ngày trọng đại Y Doãn nhận lại con gái mình. 

Ông Y đã công bố tin tức này trước nửa tháng, tất cả những người nổi tiếng ở Giang Nam sẽ đến chúc mừng ông Y, đồng thời chúc mừng sinh nhật cô chủ Y Linh. 

Để làm cho ngày này trở nên vô cùng sôi động và hoành tráng, ông Y đã đích thân dặn dò tất cả những ai đến chúc mừng sinh nhật cô Y Linh đều sẽ được vào. 

Về vấn đề an toàn thì nhà họ Y chẳng hề lo lắng, nhìn khắp Giang Nam có ai dám tới gây sự vào ngày trọng đại ông Y nhận lại con gái, trừ khi kẻ đó muốn chết. 

Khắp Giang Nam này cũng chỉ có nhà họ Y mới dám tự tin như thế. 

Nhưng các biện pháp bảo vệ cơ bản nhất đương nhiên không thể thiếu. 

Hai nhân viên bảo vệ đứng trước cổng trang viên Tiềm Long, dáng người cao lớn 1mét 9 thẳng tắp, vô cùng dũng mãnh. 

Xe sang đỗ trước trang viên nhiều như nêm cối, giá rẻ nhất cũng đã chục tỷ. Nhưng lúc này lại có một chiếc xe taxi đỗ trước cửa. 

Trình Kiêu bước xuống taxi, lập tức cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ xung quanh đang bắn về phía mình. 

“Không ngờ lại có người bắt taxi đến dự tiệc sinh nhật của cô Y Linh đấy.” 

“Ha ha, chắc là đám học sinh nghèo của Y Linh muốn dự tiệc sinh nhật để ăn chùa uống chùa!” 

Trình Kiêu không quan tâm đến những lời giễu cợt của những người đó, anh nhìn xung quanh có rất nhiều người thành đạt mặc quần áo loè loẹt, dắt theo người vợ trẻ đẹp kém mình mười mấy hai mươi tuổi đang đi vào. 

Hai nhân viên bảo vệ ở cửa không chào hỏi mà cúi đầu cung kính, cho họ vào. 

Trình Kiêu đi theo người đó, đi về phía cổng. 

Nhưng khi Trình Kiêu bước tới cổng, hai nhân viên bảo vệ bất ngờ hô lên: “Đứng lại!” 

“Cậu tới làm gì?” 

Trình Kiêu có thể thấy rõ phía trước có rất nhiều người đi vào, nhưng hai nhân viên bảo vệ này cũng không hỏi, chỉ khi anh đi vào thì bọn họ lại lớn tiếng chất vấn. 

Có vẻ đến bảo vệ của nhà họ Y cũng không thể miễn tục. 

Nhưng đương nhiên Trình Kiêu không so đo chấp nhặt với những người nhỏ bé này, lạnh nhạt đáp: “Tôi là bạn học của Y Linh, tới chúc mừng sinh nhật cô ấy.” Vẻ mặt của hai nhân viên bảo vệ vẫn đầy cảnh giác, một người trong số họ tiếp tục hỏi: “Vậy cậu có thể nói cô Y Linh đang học trường nào, lớp nào không?” Trình Kiêu đáp: “Học viện Điện ảnh và truyền hình Hà Tây, lớp một khoa Biểu diễn. 

“Vào đi!” Nhân viên bảo vệ đó không cam tâm tình nguyện nói. 

Nếu không vì tiệc sinh nhật của cô Y Linh, bọn họ nhận được thông báo của ông Y thì kẻ vô danh tiểu tốt mặc đồ vỉa hè, còn đi taxi tới thế này còn chẳng có quyền bước vào cổng lớn của trang viên Tiềm Long. 

Vào trang viên lập tức có người dẫn Trình Kiêu đi vào đại sảnh buổi tiệc. 

Rất khó có thể tưởng tượng, trong trang viên lại có một đại sảnh rộng đến thế này. Cho dù bày mấy chục bàn tiệc cũng không bị chật. 

Có lẽ đây là đại sảnh mà nhà họ Y đặc biệt thiết kế để chiêu đãi khách khứa. 

Đại sảnh hàng trăm người mà không ồn ào, tuy mọi người đang nói chuyện nhưng đều có gắng hạ thấp giọng thể hiện mình rất có phong độ, lịch sự. 

Trình Kiêu vừa bước vào đã có nhân viên phục vụ bước tới, cúi đầu chào anh: “Chào anh, xin hỏi anh là bạn học của cô Y Linh ạ?” 

Trình Kiêu gật đầu. 

“Xin lỗi anh, do khách khá nhiều, vì trật tự buổi tiệc, chúng tôi sẽ tiếp đãi riêng, bạn bè và bạn học của cô Y Linh đều ở bên kia. 

Người phục vụ chỉ vào góc đông nam của sảnh, nơi đó đã có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, nam đẹp trai, nữ xinh gái. 

eyJpdiI6ImtDVTc3a3NQQWo5RzFaVEVHVnhCOVE9PSIsInZhbHVlIjoienJkZ1J0WDFiK2VzMERNZ0R0dVBGT3orVGNGR01iYW90Z0Exem5YTjVyeWpkRjRLb1wvcUlHVlRTcnJQRVlOUFpJOGg1d1NpVmtKVTNRUWRhb3BlYzRldTR6aVpNWjhoM09mS0hCNWtCcnFcL1hSOWdxTVc0TzdlemNMWEs0OEg0a2xIajBBbzdld0l1RzdsRkFscGNlekNhY1RicXIxTExic1hUcGJVcmY2bTdrM0VrY1BMcEJXbEM5alFlbkVwU3IxS2xTNGtOUUhcL0Q3SUJOM0poK0J6dEF3VHY4MVJnZDRiMkVPOWFFUnlpVXA2c2pNTFJcL0tnbGg5cThzV0tMVU5lSHVcL0RcL0FLUVptSE9ZSkN3TjJcL2Ric3phUlFJSHRBVXlTUllVTE9nc1FLbGp4bmE4Mjk5SHJjN2YwVGt0NHNRa0ZvUTFKN3ppbXRoNjduVWNjVWRyVTVIdUdYK3RvS3BPbXNZaEJBRXZVYzk3KzdzK2c3ZFdNaDFnbUcwSzBqNjB5SFV6QjFpNW9UTm9lUE1UZU8wQ01yNnlhSmJTeDdSV2RkbURFcnVJWFE9IiwibWFjIjoiZmU1M2UyNTgxMGJiNzJhYTAyOWI4OTM0YWMzOGNmZTg3MzExMDU2OWM1MTcxM2Q2N2UzZWNhOGFhOGZjYzI1MiJ9
eyJpdiI6IlZiVHl1U0dWTmNlaDNjRGpsWlJYR1E9PSIsInZhbHVlIjoiRzh2UkhDczc0cDBXaGVBYTV4dXIyeUtrRUw5YmoxRFoweStBQTBSVjYzdDRGbTNMbGF3RWV4ek5hMWdxUTFQblk4bEg4QytteGNuc2FXVWlLSGFTRnN4RnNWS3U2ajZYMjArRGI3djNkOURkUzhWUXp0TEFWNXFCM2FmUldcL0l2SGxEUGwreHd3bHgxazVZMHZuc0w2VkpoTkFBQndlY0FTbGRwTG1mdjRwSlNHRVdraXphZEhcL3BHd3YwNXdlSFhINkxUXC92elg4MGtPWUlTSnpXOFhPanlBaFBHTnVaQlwvRStsRWFoeGZISk5tK2VDSzJDQktMMnB1eFg4U2xrME94Z3UwQVBhdzNXd0p6NUY4cDNDOWN1YU5LcUJaeDFnb3lTZjg1QlBkbHBSeWk5UzRcL2dXamRVcDVidER1UHhNU2ZLY1NpYnNlbTdUSFQ4M1B4MHRjcU1NYXY5S0JFdjY1QmVaZ2hVTE1qcHlNOXdZQ2JuWDJpQ0tqYlpZMXBmUU0iLCJtYWMiOiI2NmRiZjgzYzllZjE3YTVmOTRlZjg5ZTRjMDg0NTVmN2I3OWJkZWM4MTI5YTAzOTcyYWZlNTAwYTY3Y2RkYTM4In0=

Bên trong có người nhận ra Trình Kiêu, chính là Cố Tu Nhiễm.

Ads
';
Advertisement