Chú à! Yêu em đi

 

" Nhưng mà mẹ cháu bảo hai người yêu nhau mới được thơm thơm nha " - Tiểu Ngọc như bà cụ non nói. 

Mẹ cháu nói đúng rồi đó " - Trịnh Thừa cũng không giải thích gì thêm, sự tập trung của ông bây giờ đang bị chi phối bởi cô nhóc nào đó đang ở trong ngực cắn ông. Trịnh Thừa nhanh chóng thúc giục nhóc con đi ra phòng khách ngồi. Còn ông chỉnh trang lại tóc cho cô. Triệu Nguyệt Yên tức giận từ trong ngực ông lui ra ngoài. Đôi mắt như muốn ăn sống nuốt tươi ông như muốn nói " Mặt mũi của cháu bị chú làm cho mấy sạch rồi. " 

Được rồi. Ngoan. Là lỗi của chú " - Ông nhỏ giọng dỗ dành rồi bảo cô đi ra ngoài trước ông sẽ mang nước ra. Lần này cô cũng không nói gì, làm gì nữa, mà nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ sợ rằng chậm thêm xíu sẽ làm ra những hành động không đáng có để cho hai nhóc kia nhìn thấy thì chiếc mặt mũi này của cô biết đi về đâu, đi về đâu. " Chị gái xinh đẹp " - Bé nhóc Tiểu Thiện thấy Triệu Nguyệt Yên đi ra thì chạy lại ôm lấy chân cô. 

" Tiểu Thiện sao vậy " - Triệu Nguyệt Yên bế cô nhóc lên đi về phía sofa có nhóc Tiểu Ngọc đang cười tủm tỉm. 

" Tiểu Ngọc bảo, chị gái xinh đẹp đang thơm thơm với bác cả. " 

Triệu Nguyệt Yên nghe cô nhóc nói xong thì khuôn mặt vừa mới bớt nóng của cô thì giờ đây lại đỏ bừng cả lên. Cô tưởng trẻ con thường không nhớ lâu mà, nhưng vì sao hai nhóc con này lại nhớ kĩ vậy nè. Cô muốn khóc có được không nè. 

" Chị xinh đẹp có thật không? Tiểu Ngọc bảo thơm thơm như kiểu ba mẹ em hay thơm thơm nhau á " 

Khuôn mặt Triệu Nguyệt Yên giờ đây như không còn gì nuối tiếc vậy, sao người lớn lại cho trẻ con biết mấy điều này vậy. Như vậy có làm cho chúng nó lớn trước tuổi không vậy. Triệu Nguyệt Yên đang rối rắm không biết phải trả lời cái đề tài xấu hổ này như thế nào để cho hai nhóc như cụ non này không hỏi nữa đây. Càng nghĩ cô càng cảm thấy đau đầu mà, ngay lúc này đây cô chợt nhận ra những môn chuyên ngành mà cô đã được học đôi khi nó còn dễ dàng hơn việc trả lời câu hỏi của hai nhóc tỳ này. Ngập ngừng một chút cô nói. 

" Ừ. Hai đứa đã đói chưa chị đi nấu cơm cho hai đứa ăn nhé. " - Thật sự cô không biết phải nói cái đề tài này với hai nhóc ra sao, lựa chọn sáng suốt cho cô trong tình huống này đó chính là đổi đề tài nói chuyện. Và cuối cùng đúng như cô nguyện ý, việc ăn uống đã đánh lạc hướng được sự chú ý của hai nhóc con này. 

Hai nhóc Tiểu Ngọc và Tiểu Thiện khi nghe thấy cô nói nấu ăn thì một nhóc ngồi trên ghế, một nhóc đang được bế trên tay cô reo lên vui vẻ. Bởi vì hai nhóc cực kì thích ăn 

thức ăn của chị xinh đẹp bọn chúng nấu. 

Bế Tiểu Thiện ngồi xuống sofa, thì người đầu sỏ gây ra sự xấu hổ vừa nãy cũng bê nước ra tới. Nhìn đôi mắt chứa đầy ý cười của ai đó, cô có thể chắc chắn một trăm phần nghìn rằng người này đã nghe hết câu chuyện của cô với hai nhóc này rồi. Nhưng mà không chịu đi ra giúp cô. Nhân lúc hai nhóc đang mải mê vừa uống nước vừa xem hoạt hình buổi chiều tối, cô cố tình dẫm lên chân ai đó cho hả dạ. Thật là tức chết cô mà. Nhưng thấy ai kia mặt tỉnh bơ không thèm cau mày lấy một cái, còn trưng ra cái bộ mặt yêu nghiệt mỉm cười càng làm cô tức hơn. 

Triệu Nguyệt Yên lấy bánh quy ra cho hai nhóc ngồi ăn, rồi dặn dò hai nhóc không được chạy nhảy khỏi ngã, sau đó mới đi về phía phòng bếp bỏ mặc ai kia không thèm quan tâm. Lúc này, trong đầu Trịnh Thừa mới vang lên một câu cảnh báo, cô nhóc kia chắc chắn trăm phần trăm giận ông thật rồi. 

( Cửu: Lúc này chú mới biết có phải quá muộn hay không? Nhưng không sao, muộn còn hơn là không biết gì chú ạ. Cố lên chú. ) 

Vậy là ông cũng lại lẽo đẽo theo vào trong bếp. Vừa vào thấy bóng dáng nhỏ của cô đang cắm cơm, Trịnh Thừa đi tới ôm lấy cô từ đằng sau. Triệu Nguyệt Yên làm ra giọng nói có vẻ tức giận vô cùng. 

" Chú tránh ra. Cháu còn phải cắm cơm 

" Cháu cắm cơm là việc của cháu. Chú ôm là việc của chú. Không ảnh hưởng gì cả " - Nói rồi, Trịnh Thừa vẫn mặt dày ôm lấy cô.

Triệu Nguyệt Yên cắm xong nồi cơm, vẫn bị ai kia ôm lấy thì lấy chân đạp vào bàn chân của ai đó. Rồi sau đó, Trịnh Thừa nghe thấy giọng cô nhóc trong ngực ủy khuất vang 

lên. 

Chú đáng ghét. Đáng ghét vô cùng. Thấy cháu bị như vậy cũng không thèm giải vây giúp cháu. Còn cố tình đứng một bên làm ngơ. " 

eyJpdiI6Ind6aEZwcWhQSzkrYjBsSmRZa0xFaFE9PSIsInZhbHVlIjoiWDc5UWNGdlN6Mk91N0lJd2ZaRXJ2d3R6eXZtT3hcL0tJOUlKRzFYMlF5MFpMM2lnWDZ0anVTdG5MNlBRQ3U2ditTT3J3b2VJRklmMGxsVDNqajNjWkVzeGJ2OUlBZWlleXlCUVFhWnZxbDJjQU5qS1hRQ0RFOFdVRTBtYzl3UUNMS3dJMlVwaFVQTzR6bTJxVnFCQjR0ZVJRWFNkVmxGN2gyR0dDZklnOGNtV2J5OGdYcEk2Y3VKYm1zRkhLQ2VoYmpnbnFJaGp5bFkyODg1NE44ZVRwYm9qTUFqcnFlNTJjbzliQkh6akJzUzV2WnlSeHNtNjdwVjJHSWh3VFc0dkhoeE5KWnc0dG10NzBsdGJSVGhSUVFVNlQwYVhVRlMraDROVXJFcEhFVlE4PSIsIm1hYyI6IjQyOTVlMjQ0YzRkOGRmN2VhYTBiYTlmZjI0MGY2MmE2NDdhYmI1MmEwZmIyMDZhN2I2MjFkNzVkOTI2MjkyY2EifQ==
eyJpdiI6IkZMb1k1ZXR6MzVwdlZKYWVyMXVWRVE9PSIsInZhbHVlIjoiZGk3K281M3Q5cVRUWjVNTGh3WGNjTks2UUF3a3BTcDNUU2JhZ1ZrczlkdmJyb0JTd0NXVFRJaThKblVaS0R6b1wvKzd2dWVPYnJFSFpJNnNnQVc3c01ITUhKTXlzNFNKOXNQQldPSmpvXC8rRVJQYXBCcXd5dWd5SytxeUt1dldHTVk0TzRUOHRZXC83SmtQWW5MTnl2aHg5eGxRUnQxUzdTcTRuY2E2cWRRRzNlZkdISDBCaUxKNXpsQUlcL3gyYnJvK0JSbmdnTFwvQktUOUkySUJWMGhLcUtRY1VlYlVhdVN5N3NUa0x0NUg5XC9aQUk3NGhqOEtYdlYzbFRjTDBhS3dPSWdZVk9VMjZERU5FMFBQcHlCUkdjdDV2Q2pyWmhTWHZra3o5bzFGVXNDaWs0eVNyUG1UczVMV3ZVQm51aGw3Qlh1MzVhZVJlcDZxK0h3ZFNUUmVqbUJWbUFrdWtVQUlHc0tld3Z2QU9CV3BTczcweGpZV09WaWVmQXRUOVwvWDIrcGswQXJoak92THV1eWxKNmlYbnQreWRzN0ZGb3lpYjVwU0ZwNVZDblF3QjdIcWJ5MGw3aW9zQ2dsVWRlYzBINEtcL1RIdCtndkJlQjR2bDh2dFd4QlwvcXBVOFErSU9WUHZsZ1FiNENEKzZsa2UwRUJ6TWE4aVpiblROa0pucEg1VWROdEd0ZTlyU2VXRk9IczRNMVc3QjdzaVFFcG0zRFJsNU1jRnJySE5rR2JoSWdBUGFsYzM3ZnJUdUtzOStMemRjOGI3eEtGSzRlUzFPUnd4M0U1ZEpic1FnWGh2MVNPdUtibTMxNnNcL3ZadDVBclVQa0J3RVlJSDl1cFhXbldtMWoiLCJtYWMiOiJkNzU0NThhODgzNTg2ODBmNjAzMDVhZmM3NjAxYWE1ZTZmOTUzNGRlZjBkYTRkNTZmNTUyYWU4YjFhMGRjMGRhIn0=

" Được rồi. Được rồi sẽ không có lần sau đâu " - Trịnh Thừa nhỏ giọng dỗ.

Ads
';
Advertisement