Cố Lan vẫn không hề động lòng, ngày ngày lạnh lùng luyện kiếm, luyện kiếm, vẫn là luyện kiếm.
Sau này ta chịu không nổi nữa, dùng mị thuật với hắn, thêm cả mỹ nhân tắm, cả một chuỗi quyến rũ.
Cố Lan cuối cùng cũng có hành động, rút kiếm bay về phía ta, nếu không phải ta chạy nhanh, e rằng đã sớm bị hắn một kiếm xuyên hai lỗ, bay về thế giới thực rồi.
"Không được! Chúng ta không thể ngồi chờ chết!"
Thư Nguyệt lau nước mắt, cắn răng, lấy ra hai tờ đơn xin.
"Ta muốn xin đổi đối tượng nhiệm vụ, còn ngươi?"
Ta: "Ngươi đổi ta cũng đổi!"
4.
Ngày nộp đơn xin, cả Hợp Hoan tông đều sôi sục.
Trưởng lão tông môn rơi lệ già, xúc động nắm c.h.ặ.t t.a.y hai đứa ta.
"Tốt quá, cuối cùng hai đứa cũng hiểu ra! Các ngươi có biết không, ba năm nay, danh tiếng Hợp Hoan tông chúng ta sắp bị các ngươi hủy hoại rồi! Cả giới tu chân đều nói Hợp Hoan tông chúng ta vô dụng, ngay cả mị thuật cũng không dạy được, đến nỗi năm nay tân sinh tông môn còn không tuyển đủ, ta thật sự khổ tâm! Nhưng mà, hai đứa làm sao nghĩ thông được vậy?"
Ta và Thư Nguyệt nhìn nhau, lý lẽ đương nhiên.
"Cố Lan không được về phương diện đó."
"Lâm Thanh Từ hắn cũng không được."
Trưởng lão nổi giận đùng đùng: "Thì ra là vậy! Bọn họ không được thì liên quan gì đến Hợp Hoan tông chúng ta!"
Thấy trưởng lão sắp chửi tổ tông mười tám đời của hai người kia, ta hơi bối rối, kéo kéo tay áo Thư Nguyệt.
Thư Nguyệt hiểu ý ngay, lớn tiếng ngắt lời trưởng lão.
"Trưởng lão, không nói nữa, chúng con cũng khổ tâm lắm! Nhưng chỉ cần có thể đổi đối tượng nhiệm vụ là được rồi, hai đứa con đi tìm đối tượng mới đây, tạm biệt trưởng lão."
5.
Hai đứa ta chạy một mạch xuống Nam Phong Quán ở chân núi.
Thư Nguyệt ôm mỹ nam hai bên, thở dài một tiếng.
"Sướng quá! Ba năm nay ngày ngày đuổi theo Lâm Thanh Từ, ngay cả nhìn nam nhân khác một cái cũng không được, hắn lại chỉ cho nhìn không cho ăn, ta sắp c.h.ế.t vì thiếu thốn rồi!"
Ta đưa tay sờ cơ bụng của tiểu quan bên trái, nghe vậy gật đầu, rất đồng tình.
Thư Nguyệt nói không sai.
Hợp Hoan tông chúng ta cũng có quy tắc.
Lăng nhăng, đó là điều tuyệt đối không được phép.
Cho nên ba năm nay, nhìn trong tông môn ai cũng có đôi có cặp, ngay cả tiểu học muội mới đến cũng có đạo lữ, trong khi hai đứa ta ngày ngày nịnh nọt hai kẻ lạnh nhạt, hai đứa thật sự rất khổ tâm.
"Nguyệt Nguyệt, vậy tiếp theo chúng ta đi đâu tìm đối tượng nhiệm vụ đây?"
Thư Nguyệt suy nghĩ một lúc: "Đi Đan tông đi, nghe nói đan tu rất giàu, hơn nữa tính cách đơn thuần, rất dễ lừa, à không, rất dễ công lược."
Nghe đến hai chữ "có tiền", đôi mắt ta sáng rực.
Phải biết rằng, Cố Lan mỗi ngày chỉ biết ôm thanh kiếm vỡ của hắn luyện luyện luyện, vừa nghèo vừa keo kiệt.
Ta theo đuổi hắn lâu như vậy, tiêu hết túi tiền, thứ duy nhất nhận được từ hắn là một cái tua kiếm rách, nhìn qua đã thấy chẳng đáng mấy đồng.
Đan tu tốt đấy.
Đan tu có tiền.
Sau này chẳng phải có thể mua cho ta vô số váy đẹp sao?
Ta nói ra suy nghĩ trong lòng, Thư Nguyệt cười đến ngả nghiêng.
"Ha ha ha ha, Hạ Chi, Hợp Hoan tông chúng ta dạy mị thuật, sao ngươi lại thành con ch.ó l.i.ế.m thuần túy vậy?"
Ta nhíu mày định phản bác.
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.
Ngữ khí âm trầm đáng sợ.
"Hừ hừ, vừa nghèo vừa keo kiệt? Tua kiếm rách?"
Thân thể ta theo bản năng run lên.
Không phải chứ.
Giọng nói này, sao lại giống Cố Lan như vậy?
6.
Ta cứng đờ quay đầu lại.
Đoán xem thế nào.
Thật sự là Cố Lan.
Lúc này, hắn đứng sau lưng ta, hơi cúi người, nhìn chằm chằm vào ta.
Thần sắc lạnh đến mức khiến ta hoang mang.
"Ngày lấy tua kiếm của ta, chẳng phải nàng nói đó là thứ quan trọng nhất nhất nhất trong cuộc đời nàng sao?"
Ta tê liệt.
Không phải.
Ánh mắt hắn đảo quanh người ta, rồi dừng lại trên bàn tay đang ra sức sờ cơ bụng tiểu quani kia của ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất