Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần

Sự xuất hiện của Tô Cẩn khiến mọi người trong Tô gia vui mừng khôn xiết, khi Tô Cẩn và Phượng Lăng Dạ bước vào phòng khách chính của Tô gia thì thấy một đám người trong Tô gia mặc tang phục nhanh chóng đến nghênh đón họ.  

             Người dẫn đầu đương nhiên là chủ nhân của Tô gia - Tô Hằng, ông ta cũng chính là phụ thân của Tô Cừ và Tô Cẩn, bên cạnh là Tô Cừ theo sát, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ đau thương khó tả.  

             Nhìn thấy phụ thân và ca ca như vậy, Tô Cẩn hỏi: “Phụ thân, ca ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?”  

             Vừa mới trở về Tô gia, Tô Cẩn đương nhiên là không biết nhiều chuyện của Tô gia, nghe thấy nàng ta nói vậy, đến cả Tô Cừ cũng khóc lóc thảm thiết, cứ như bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều để đợi đến giây phút này.  

             Hắn ta nói với Tô Cẩn, vẻ mặt đau khổ: “Muội muội, muội phải bảo vệ Tô gia chúng ta. Đám nhà Nghiêm gia kia đúng là loại khinh người quá đáng, bọn họ đã thẳng tay giết chết ba người Thành đệ, lại còn ăn bậy nói bạ bảo rằng nhất định sẽ tiêu diệt Tô gia chúng ta…”  

             Tô Cừ nói với vẻ đau đớn vạn phần, nhờ miệng hắn mà mọi chuyện đã biến thành hóa ra Nghiêm gia muốn chiếm đoạt Tô gia, thế cho nên đã ra tay giết chết mấy đứa con cháu dòng chính của Tô gia.  

             Về lời nói của Tô Cừ, không ai trong Tô gia dám phản bác lại, rõ ràng là họ đã thương lượng với nhau từ lâu để hòng lừa dối Tô Cẩn, để mình có thể làm bá chủ thành Trường Lạc.  

             Nghe Tô Cẩn miêu tả chi tiết, biến Nghiêm gia trở thành gia tộc mang tội ác tày trời, sắc mặt của Tô Cẩn càng xám xịt, ngoại trừ Phượng Lăng Dạ đang ở bên cạnh nàng ta, trong mắt hắn ta mang theo một tia nghi ngờ nhàn nhạt.  

             Mặc dù mọi điều Tô Cừ nói nghe rất mạch lạc, đồng thời trên thực tế mọi chuyện cũng có vẻ là như vậy, dù sao thì ba đệ tử của Tô gia thật sự đã chết, nhưng Phượng Lăng Dạ cảm thấy đằng sau đó ẩn chứa một số vấn đề.  

             Khác với sự thông minh lanh lợi của Phượng Lăng Dạ, tính cách của Tô Cẩn vốn rất đanh đá, đồng thời hơn nữa xuất phát từ lòng tin muốn bảo vệ gia tộc, Tô Cẩn ngay lập tức trở nên vô cùng tức giận.  

             Trong mắt nàng ta lóe lên sát khí nồng nặc, trước mặt Tô Cừ và đám người Tô gia, Tô Cẩn lạnh lùng hét lên: “Hay cho Nghiêm gia, bọn chúng thật sự dám tiêu diệt Tô gia của ta sao. Được lắm, để ta xem xem các người có cái bản lĩnh đấy không.”  

             Căn bản vì nàng ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Cừ và những người khác trong Tô gia đang nói dối mình, nàng ta hoàn toàn tin lời Tô Cừ nói, sau đó Tô Cẩn đích thân đến dâng hương tế bái ba đệ tử của Tô gia đã chết, cuối cùng thì nhìn thấy Phượng Lăng Dạ đang ngơ ngác đứng ở đó, Tô Cẩn tức giận nói.  

             “Chàng còn ngây ngốc đứng đó làm gì vậy, còn không mau tới đây thắp hương cho ba vị biểu ca của ta đi.”  

             Vốn đã cảm thấy chuyện này có vấn đề, nhưng sau khi nghe lời Tô Cẩn nói thì Phượng Lăng Dạ vẫn đến thắp hương và cúng bái cho ba đệ tử của Tô gia.  

             Đối mặt với Tô Cẩn, Phượng Lăng Dạ hầu như chuyện gì cũng nghe theo lời nàng ta, đây cũng là lý do tại sao Tô gia dám dựa vào Tô Cẩn để làm bá chủ thành Trường Lạc, bởi vì chỉ cần Tô Cẩn nói thì Phượng Lăng Dạ sẽ khó mà từ chối được.  

             Có thể nói hắn ta thực sự rất ngoan ngoãn và phục tùng Tô Cẩn, sở dĩ như vậy là do cuộc sống trước đây của Phượng Lăng Dạ thực sự rất khổ cực, hắn ta mồ côi cha mẹ từ nhỏ, mà từ khi còn bé Tô Cẩn đã là đại tiểu thư của Tô gia, đương nhiên người như nàng ta làm sao Phương Lăng Dạ có thể so sánh được.  

             Còn nhớ khi còn nhỏ, Phượng Lăng Dạ thậm chí còn không có cơm để ăn, cách duy nhất để hắn ta tồn tại được là sống nhờ vào việc ăn xin, lúc đó đừng nói đến chuyện thiên phú hay tu luyện gì cả, hắn ta chỉ cần có thể no bụng thì đã tốt lắm rồi.  

             Hắn còn nhớ rằng hắn đã gặp được Tô Cẩn vào một đêm mùa đông lạnh giá, đêm đó Phượng Lăng Dạ bị sốt cao, cơ thể nhỏ nhắn của hắn nằm cuộn tròn co ro dưới mái hiên. Đã ba ngày ba đêm hắn chưa được miếng gì vào bụng, đói tới mức gần chết, thậm chí đến cả hắn cũng cho rằng mình sẽ chẳng sống sót nổi qua hôm đó.  

             Nhưng đúng lúc này, Tô Cẩn xuất hiện, trên người nàng ta khoác một chiếc áo choàng rất đẹp và cao quý, gương mặt nàng ta nở nụ cười ngây thơ trong sáng, nhìn Phượng Lăng Dạ đang gần như rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, nói câu đầu tiên: “Này, tên ăn mày kia, theo ta về nhà nhé, ta có thể nuôi ngươi.”  

             Đó chính là câu duy nhất mà hắn ta nghe được Tô Cẩn nói. Về sau khi Phượng Lăng Dạ tinh lại, hắn đã ở Tô gia, sau đó Phượng Lăng Dạ còn ở lại sống trong Tô Gia, trở thành bạn bè và cũng là người hầu của Tô Cẩn.  

             Vấn đề cơm ăn áo mặc đã được giải quyết, và đây cũng lần đầu tiên Phượng Lăng Dạ được tiếp xúc với võ thuật ở Tô gia, do đó hắn đã bộc lộ ra tất cả thiên phú phi thường của mình.  

             Khi thiên phú của Phượng Lăng Dạ hoàn toàn đột phá, trình độ tu luyện của hắn ta cũng nhanh chóng thăng cấp và sớm thu hút sự chú ý của Vạn Binh Các, và sau đó hắn ta thành công bước vào Vạn Binh Các cùng với Tô Cẩn.  

             Trong Vạn Binh Các, Phượng Lăng Dạ thậm chí còn càng như cá gặp nước, cùng lúc đó, mối quan hệ của hắn ta và Tô Cẩn cũng dần thay đổi. Từ tình cảm chôn vùi trong lòng, rồi sau đó là tình yêu chớm nở, trong lòng hai người từ từ nảy mầm tình yêu dành cho nhau. Sau đó, hai người trở thành đạo lữ, cuối cùng, sau khi Phượng Lăng Dạ trở thành một trong số thập đại Kiêu Vương, Phượng Lăng Dạ đã cầu hôn Tô gia và chính thức cưới Tô Cẩn vào cửa.  

             Bởi vì giữa hai người họ đã trải qua vô số chuyện như vậy cho nên có thể nói Phượng Lăng Dạ đã quan tâm che chở đến Tô Cẩn trăm bề, bởi vì khi hắn khó khăn và bất lực nhất, Tô Cẩn đã đưa tay ra giúp đỡ hắn, và cũn chính là vì có Tô Cẩn nên hắn ta mới có thể tiếp xúc với võ công, bằng không, với thân phận là một đứa trẻ mồ côi như hắn thì cho dù có tài năng tuyệt thế thì có ích lợi gì cơ chứ?  

             Trong trái tim của Phượng Lăng Dạ, Tô Cẩn vừa là thê tử kết tóc vừa là người phụ nữ đã cùng hắn vượt qua giai đoạn mọi khổ cực trong cuộc đời, và đương nhiên đời này hắn nhất định sẽ không phụ bạc nàng ta, đây là lời thề trong lòng Phượng Lăng Dạ. Và bây giờ khi hắn ta đã là Thập đại Kiêu Vương tôn quý rồi thì Phượng Lăng Dạ thực sự đã làm được lời thề đó, hắn ta đã cho Tô Cẩn những thứ tốt nhất mà hắn có thể cho được, hắn cũng chỉ hy vọng rằng thê tử của mình có thể hạnh phúc vui vẻ. Bất kể Tô Cẩn có đưa ra điều kiện gì mà hắn có thể làm được, Phượng Lăng Dạ nhất định sẽ không từ chối.  

             Nghe theo lời Tô Cẩn dâng hương cho ba đệ tử đã khuất của Tô gia, sau đó Tô Cẩn trực tiếp muốn cầm đầu đám người Tô gia đến chém giết ở Nghiêm gia, yêu cầu Nghiêm gia phải đưa ra lời giải thích thỏa đáng, bằng không thì nàng ta sẽ thẳng tay diệt sạch Nghiêm gia.  

             Nghe thấy lời nói của Tô Cẩn, tất cả mọi người trong Tô gia đều vung tay tung hô, đặc biệt là Tô Cẩn, trong lòng hắn ta cười khẩy lạnh lẽo không ngừng, duy chỉ có Phượng Lăng Dạ bấy giờ hơi cau mày, thì thầm với Tô Cẩn: “Nương tử, việc này ta e rằng không đơn giản như vậy, hay là... nàng có muốn để ta điều tra một chút không?”  

             “Nghiêm gia đã giết chúng ta tới tận cửa rồi còn đang điều tra cái gì nữa? Phượng Lăng Dạ, ta hỏi chàng có đi hay không, nếu chàng không đi thì ta sẽ đích thân đi.” Sau khi nghe những lời này của Phượng Lăng Dạ thì tình bướng bỉnh cứng đầu của Tô Cẩn bỗng nhiên trỗi dậy. Nàng ta quay sang giận dữ quát tháo với Phượng Lăng Dạ.  

eyJpdiI6IkZBRnlWbFBLeHBTTmxOUWIzamFkVWc9PSIsInZhbHVlIjoiTWc3a0k1VnlcL2ZIVjZLNWxLXC94WGtDK1dNaWl4bUpqUmRZYkZnWUJlVjIzV3RFRm1UQlA4bmxZTFpcLzhlaGlaRGxrS1BzNkVTSG5Udm5haEw4S2JJTWVmY3VzMjdoZ3NtQnc2TEJZNnI3SlN6NEwwRVB4WEF5bFwvUEJrazBBc2RkWHJrT1N5MW9STjBLdzE1QU0wVDVIaVNXSndyNXZVSXVQdG9mbjFRWHBXdU16WGlsQWdLUG5vTGY5U1ZWZnVySjRBRUt0WlJmaWROemt3UGtFQThzNnpURDVBVjNMeGloaGNFck5XTklhWUs3UnE2YmMrYmVHOGdQdnR2Qm1aNldqaG9zS3ZwTTkyczZIR2ZzQWV1bXNrRXJ3ZzhGN0dnQzhqVU5SSUZxS1wvY1prSmowQnA1ZVZza0lKWG5SWkNCOEc0RndtbnVcL2p5U0JrZGptd0JVQnJPZW9KVWxLVVl0YVgrMmJ0eCtqd0hTWUlQYkxcL05UM3oxRG5cL3FnZW1pOVh5VUU4YkpFOHV6ZHJBWlRTWHhLdzZVZXJBXC8zOEtEMkc5Q3hienJENlRMMSsrbkFDSGgxcVdpRFFmVkFWSzhueTZsRzEzRGNRS1wvS3dnR3lIUVBYWE8wd1dldDVXNTFtT2VGaFVcL09TM2lIeCtvUFdOaSs4b0pMVFZSYnNhMVRYQkVkT3FteTZkUTA3bFZ4cktYa29odFB2MGNkd1JyT0kyaG5XV1ByOHB1UE1cL1VPdXY5UG9YMFNvSDNtUHo0bXFcL20xVWZqZGg2OFg4ZHRRQWV2Z1pGeHFwZjhWXC9hMGVXQjQyS3lobTRVOXA4PSIsIm1hYyI6ImRiYjBlODE3ZGU4YzZlODc0MzA4MTFmYjE3ODExZDY1NWNlMzljNzk1MjcxNDFiZjVmNDUxMDIyNWQ2MTFlNzcifQ==
eyJpdiI6Ik4wMHY0SW1jeXdZc2x1SU9CYlNjNEE9PSIsInZhbHVlIjoiRThramNsVTVHSmNwUXY3Vk1GSzNlVXZqMFVwM1wvaFozRkJDWnZZVzBcL1BENDVYTkZWWFlBV0Z4Y3ZnQlpTbmswSGMwcXdNWnRhRXJJMFlqa0RyV0VyUVJrN1A4TVlSMEVGSlp0ZXVDYnMwUFNwZE5jcnRjblR5eDhxT2tuTlVwRGNNSTJIMjFwc1wvYmVqQmNpMjBOWnJOekZrZHZWelh0ODNYb1lTWCs3WmVpUGhDbG9NWm1rdFcxejFVUlM4Q1pYaHc2bWYrOTlJSnYraGpDc3RwRVwvdmZKVjRBckN2VzJNeDVjTGI5OTBTeGgwXC9rXC85WnhHY3pZaWVJcytsNk1HOWZuZ3VEUENDT0hKRXVpZFlLdjRFV2lBMGZ3ZklGQWYybGtJQkJkXC9EOFY5ZXN3M3U0NHVBRjBEMjkwczhqZXFPVlwvaFJjYjVQblJ6aDg4VnhJZGl5SnBHMHR1TFFUQWRrSTJIdktMdDJTYlBmbHhJV09qdzl5KzdvdG03SWNcL1V1dHF5eUJKSm5qQ1NcLzJjNjM1NWVTNSt3MXByRHQxelcrXC90QVcra2N3VGtzWGErb25xUHhlUzdXTHloaFYrUUJrM2xUWWYxdVQ3NGhSaFRHczRJYVlyejloRFNwQkd3dTNNN1dSYXhlSDc2a0d5MHNBaU5Xa21pd2FTdXV2MU04akVUM25jQVArMWN0NVR6eU1hcTBQS3paZ3lZdWNWU2hXaVpobmFCUXBMWkpLTjBOY3pkQm5zQ3IrdWxqSVloWFhuRDU0Y0dURkZpSGpVNmhNcFFEV04zdUJlYkhcL2MxYitqaUlIRGJoM3NIMmhXNVluelhuc3JvUXJnSGdSQURRSmR6eExXNXdCbk5RQVl4SzZoUFZ2NFEyZXRWSjRlcUEraENINElrZ0xFZGwzZGFWWitEQnhaMkVQWjZcL1lEb2VubDZwRm5SelJ0ZzNLTFlsZGUrNWRqY0Izc1wvQVNPYnh6MGFWYSs5dFFOcldpaU9PUUt5STBhS2ZJdTA3VnFud1dyS29qck1BcXE2NWhDNVJcL0h1eDV1bEl0T0V3clFzZVZtQ1JBYW1xYVVzUlJlK3lHcjB0dFRrMkNwNXBNcmxsZGxkOTBLVk5jQmVsRXZlU042elN0SjgwcGdMamZPRW9rU3lHS0FBU010dndUSXJKK092cUdpa1I3Unl3RHJ5dWpkQnpyaTJCc0M3N3FLRGdFV0Z0U2hMWDFaU1h5SnhWOE1zN2xMWTA3K1o5cEFIbnR4OGZicEJJc01SNE5PZjF0VWtjWnoyWndqSTRWRUwyOEZZTmdrSTRuTlB6cG1VM01cLzRjcjVzK2kxQzVZU0NGT1BtRG0zb0o4WDYyY01CcFZWTUM0RXRCSEFHR0Z5MHUxZWhFYXBmWUZiY1dHT1oyM3RvV1JhVStqNDZwK3BhSks2blVvK1l0VzduRTc1SEdXNVN6d3piV1k5dTJyWFJaUEJIK01TNkFRXC9GQ05MMVpncW5iUTJcL3diVE9YYmxPUUliWGFtdDk0cTVkUmwwWW5EVlhDTkhVWHlhbzhCN2FiVGs0UWh2UWFJM0orYTFXQWJCQ0FhZHdVYytmSTVCWGxQYnVKZzRFOXd0VythT2FVZ0p6WEJSdUlKRU5CK252TEhDWEpKblRFQlhjUWJpbzBXc3lJUGQ0VnpMOVA1eTVMcDg5VFlwVVc3YTlLYjBxZkwiLCJtYWMiOiIyZGM5NGViNTQ5OGVkMWFmNzQ2OWQ2NTA0NjliNDg4NDRiNzI0NGIyZWNmM2IyNDYzMWI1YTJmOGU1MzNmMGQ3In0=

             Chỉ dựa vào Phượng Lăng Dạ thôi cũng đủ để nàng ta đè bẹp bao người rồi, thế nhưng Tô Cẩn hiển nhiên đã bỏ qua một điểm, đó là, cho dù thân phận của Phượng Lăng Dạ có cao quý cỡ nào thì cũng không ai dám khiêu khích toàn bộ Thiên Thần lục địa, đâu phải ai cũng là nhân vật bất khả chiến bại đâu. Trong số những Thập đại Kiêu Vương trẻ tuổi thì ít nhất chín người có thể cạnh tranh với Phượng Lăng Dạ.

Ads
';
Advertisement