Chính vì tính cách ngổ ngáo này nên đương nhiên là Tô Cẩn rất tức giận ngay khi nghe tin Phượng Lăng Dạ muốn ngăn cản mình, người khác đã tới tận nơi bắt nạt nhà mình rồi, trong mắt Tô Cẩn thì đây là chuyện không thể nào dung thứ được.
Trách mắng một tiếng, nàng ta mặc kệ Phượng Lăng Dạ, dắt theo một đám người của Tô gia, Tô Cẩn sải bước đi ra ngoài, nhìn theo bóng lưng của đám người đó, Phượng Lăng Dạ bất lực thở dài một hơi, sau đó hắn ta cũng đi theo.
Mặc dù hắn ta cho rằng trong chuyện này có chút vấn đề, nhưng bây giờ hắn ta nói gì Tô Cẩn cũng không nghe, không còn cách nào cả, hơn nữa Phượng Lăng Dạ cũng không thể nào mặc kệ Tô Cẩn được. Đối với Phượng Lăng Dạ mà nói, cho dù những việc mà Tô Cẩn làm có sai đi chăng nữa, hắn nhất định luôn ở bên cạnh nàng ta.
Người của Tô gia dồn dập tiến quân về phía Nghiêm gia, cùng lúc đó, Nghiêm gia đương nhiên cũng đã nhận được tin báo và cũng biết được rằng Tô Cẩn và Phượng Lăng Dạ đã trở về Thành Trường Lạc rồi.
Trong tiểu viện nơi mà Tiêu Trần sống, Nghiêm Khang đã nói hết tất cả sự thật của những chuyện này cho Tiêu Trần, nghe tin Tô Cẩn và Phượng Lăng Dạ mang theo một đám người của Tô gia với khí thế hùng hổ, Tiêu Trần lạnh lùng nói: “Ta hy vọng Phượng Lăng Dạ này có thể phân biệt được chuyện gì đúng chuyện gì sai, nếu không lần này sẽ không chỉ là một lần so tài đơn giản giữa những Kiêu Vương nữa, mà chính là một trận chiến sinh tử.”
Lời nói vừa dứt, Tiêu Trần liền nói với Nghiêm Khang, “Đi thôi, ra ngoài nghênh đón đám người của Tô gia. Chuyện này thực sự cần một lời giải thích, nhưng không phải là từ phía Nghiêm gia, mà Tô gia nên đưa ra lời giải thích.”
Bọn họ không hề có chút nào gọi là hoảng sợ khi Tô gia đến, bởi vì lúc này Tiêu Trần đang ngồi trấn yểm cho Nghiêm gia, có Tiêu Trần ở đây, Nghiêm gia đương nhiên không sợ Phượng Lăng Dạ.
Rất nhiều người của Nghiêm gia đã tập trung ở sân chính nhà mình, chẳng mấy chốc, dưới sự lãnh đạo của Tô Cẩn, đám người của Tô gia cũng đã đến nơi, bọn họ hùng hổ bước vào cửa, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy đám người của Nghiêm gia đã đợi sẵn ở đây từ lâu, thấy vậy, Tô Cẩn liền giận dữ quát lớn.
“Hôm nay Nghiêm gia của các ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích cho ra nhẽ, nếu không thì ta nhất định sẽ san bằng Nghiêm gia của các ngươi.”
Không hề nhiều lời, vừa lên tiếng đã nói thẳng vào vấn đề, nàng ta yêu cầu Nghiêm gia đưa ra một lời giải thích. Vừa nghe xong những lời của Tô Cẩn, Tiêu Trần đeo mặt nạ chậm rãi đi ra ngoài, nhìn thẳng vào Tô Cẩn rồi nói.
“Giải thích sao? Nghiêm gia cần phải giải thích gì chứ, ngược lại là Tô gia của các ngươi, e rằng phải đưa ra một lời lời giải thích cho tất cả người dân ở Thành Trường Lạc này đấy.”
“Láo xược, ngươi là ai, ở đây có chỗ để cho ngươi lên tiếng sao?” Nghe thấy những lời của Tiêu Trần, Tô Cẩn còn chưa kịp nói gì thì Tô Cừ đã nói trước rồi.
Trong mắt của Tô Cừ, Tiêu Trần chẳng qua chỉ là một người hầu nhỏ bé của Nghiêm Khang mà thôi, làm gì có tư cách để nói chuyện vào lúc này cơ chứ.
Đối mặt với sự tức giận của Tô Cừ, Tiêu Trần hoàn toàn không để ý đến hắn ta, ánh mắt hắn vẫn luôn dán lên người của Tô Cẩn. Đối diện với ánh mắt của Tiêu Trần, từ đáy lòng Tô Cẩn đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, nhưng may mắn thay, Phượng Lăng Dạ đã kịp thời đến bên cạnh nàng ta, lúc này Tô Cẩn mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Có Phượng Lăng Dạ ở bên cạnh, sự tự tin của Tô Cẩn cũng tăng lên rất nhiều, nàng ta lại lạnh giọng nói lớn: “Nghiêm gia của các ngươi đã giết ba đệ tử dòng chính của ta, còn muốn bọn ta giải thích nữa sao, đúng là ăn hiếp người quá đáng. Nếu đã như vậy thì không cần phải nói nhiều nữa, ngày hôm nay, Tô gia của bọn ta sẽ san bằng Nghiêm gia của các ngươi.”
Tính khí nóng nảy của Tô Cẩn đã hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, nhưng từ đầu đến cuối, Phượng Lăng Dạ vẫn đứng ở một bên nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt trầm ngâm.
Mặc dù hắn đeo mặt nạ, mặt dù hắn đang cố gắng hết sức để che đậy khí tức của mình, nhưng Phượng Lăng Dạ vẫn tinh ý cảm nhận được một cảm giác quen thuộc tỏa ra từ trên người Tiêu Trần.
Ánh mắt hắn ta vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần, hai hàng lông mày của Phượng Lăng Dạ càng lúc càng nhíu sâu hơn, ngay lúc đó, nhìn thấy Tô Cẩn hoàn toàn không biết phân biệt đúng sai, Tiêu Trần cũng có chút tức giận, vốn dĩ còn muốn nói chuyện một cách nghiêm túc cùng Phượng Lăng Dạ, nhưng xem ra bây giờ chuyện này không còn cần thiết nữa rồi.
Thân là một trong số Thập đại Kiêu Vương, chỉ cần nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra sự kiêu ngạo của Tiêu Trần, nếu ngươi đã không muốn nghe, vậy ta sẽ không thèm nói nữa làm gì.
Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, trận chiến lớn giữa hai gia tộc sắp nổ ra, nhưng ngay lúc này, Phượng Lăng Dạ rốt cuộc cũng đoán ra được thân phận của Tiêu Trần, cười khổ một tiếng nói:
“Tiêu Trần huynh, không ngờ lại gặp được huynh ở đây.”
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Phượng Lăng Dạ đã cảm nhận được sự quen thuộc của Tiêu Trần rồi. Đến bây giờ hắn ta mới đoán ra được thân phận của Tiêu Trần, nghe thấy những lời này, Tô Cẩn có chút sửng sốt, đám người của Tô gia cũng rất ngạc nhiên.
Nhìn thấy thân phận của mình đã bị nhìn thấu, Tiêu Trần cũng không buồn che giấu nữa, trực tiếp cởi bỏ mặt nạ, để lộ ra gương mặt của mình, tuy rằng lúc này vẻ mặt của Tiêu Trần rất bình tĩnh nhưng trong ánh mắt hắn vẫn không hề mất đi sự lạnh lùng, nhìn thẳng về phía Phượng Lăng Dạ.
“Phượng huynh, huynh đến đây để ra mặt cho Tô gia sao?”
Sự xuất hiện của Tiêu Trần cũng khiến cho nhiều người của Tô gia có mặt ở đây phải kinh ngạc, Tô gia của bọn họ có thể trấn áp được Nghiêm gia là dựa vào vị Kiêu Vương Phượng Lăng Dạ này, nhưng bây giờ, Nghiêm gia cũng có được sự bảo vệ của một vị Kiêu Vương, nếu thật sự như vật thì chuyện này tương đối rắc rối rồi đấy.
Bởi vì mối quan hệ của Tô Cẩn, bây giờ tâm trạng của Tiêu Trần không tốt lắm. Khi nghe những lời này, Phượng Lăng Dạ mỉm cười một cách bất lực, nói: “Tiêu Trần huynh, ta và Cẩn Nhi vừa mới đến Thành Trường Lạc, không hiểu lắm về những chuyện xảy ra trước đó. Nhưng mà vì người nhà bị giết, Cẩn Nhi nhất thời nôn nóng, nên mới liều lĩnh đến đây. Nếu như có chuyện gì mà bọn ta không biết, bọn ta hy vọng Tiêu Trần huynh có thể nói rõ ra.”
Phượng Lăng Dạ biết rằng mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy, lúc này rõ ràng hắn ta không muốn trở mặt với Tiêu Trần, nhưng khi Phượng Lăng Dạ vừa nói xong, Tiêu Trần còn chưa kịp lên tiếng thì Tô Cẩn đã giành nói trước.
“Tiêu Trần, cứ cho rằng ngươi là Kiêu Vương đi, vậy thì đã sao chứ? Giết người phải đền mạng, mắc nợ thì phải trả tiền, đây là nguyên tắc từ xưa đến nay không thể nào thay đổi được. Nghiêm gia giết ba người Tô gia của ta. Hôm nay, bất kể là vì lý do gì, Nghiêm gia cũng nhất định phải đền mạng.”
Cơ bản là nàng ta không hề cho Tiêu Trần cơ hội để giải thích, Tiêu Trần nghe xong liền nhìn chằm chằm Tô Cẩn, từ trong lời nói của Phượng Lăng Dạ lúc nãy, Tiêu Trần đã đoán được rằng Tô Cẩn có lẽ không hề biết nhiều về sự việc. Nhưng cho dù là như vậy, thái độ của Tô Cẩn khiến cho Tiêu Trần cảm thấy rất không hài lòng, vốn dĩ hắn còn muốn giải thích một chút, nhưng chỉ trong chớp mắt, Tiêu Trần đã hoàn toàn đánh bay đi ý nghĩ này.
“Giết người thì phải đền mạng, nói hay lắm, nếu ngươi đã nói như vậy thì Tô gia có thể đền mạng rồi đấy, ít nhất cũng phải đền một trăm mười cái mạng mới đủ.” Tiêu Trần vừa lạnh lùng nhìn Tô Cẩn, vừa khẽ giọng nói.
Giết người thì phải đền mạng, đúng là nói rất hay, nếu đã như vậy, Tô gia đã giết hơn một trăm người vô tội, nếu vậy thì người Tô gia có thể đền mạng rồi.
Tiêu Trần là Kiêu Vương, muốn giết hắn làm gì dễ như vậy chứ, mặc dù Phượng Lăng Dạ cũng là một Kiêu Vương, nhưng nếu hắn muốn giết Tiêu Trần, chưa nói đến chuyện hắn có thể thành công hay không, cho dù thành công rồi, đến cuối cùng chỉ e rằng kết quả là cả hai đều thiệt hại, thậm chí đến cuối cùng còn chưa chắc là ai giết ai. Lúc ở hồ Thiên Đảo, sức mạnh mà Tiêu Trần thể hiện ra đã khiến Phượng Lăng Dạ vô cùng sợ hãi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất