Câu nói trực tiếp để cho Phượng Lăng Dạ ra tay đánh chết Tiêu Trần hoàn toàn thể hiện tinh tế dáng vẻ đanh đá và ngu ngốc của Tô Cẩn ra ngoài.
Đanh đá là bởi vì Tô Cẩn căn bản không thèm nghe giải thích, chỉ cho rằng con cháu Tô gia đã chết, cho dù nguyên nhân là gì thì Nghiêm gia cũng nhất định phải trả giá đắt, mà ngu ngốc là bởi vì nàng ta lại ảo tưởng Phượng Lăng Dạ có thể đánh chết được Tiêu Trần, quả thực là chuyện cười, tất cả mọi người đều là Kiêu Vương, dựa vào điều gì mà Phượng Lăng Dạ có thể đánh chết được Tiêu Trần đây?
Ngay cả sau khi Tiêu Trần nghe những lời nói này, cũng tức giận cười ngược lại, “Ha ha...”
Từ trước tới nay, Tiêu Trần đều cảm thấy phụ nữ có một chút cáu kỉnh là rất bình thường, cho dù có đôi khi sẽ cố tình gây sự, nhưng cũng không có gì quá ảnh hưởng, nhưng cho đến bây giờ được tận mắt chứng kiến dáng vẻ điêu ngoa của Tô Cẩn, lúc này Tiêu Trần mới hiểu cái gì gọi là không thể nói chuyện bằng lý lẽ được.
Chỉ nghĩ đến bản thân mình, luôn cho rằng mình đúng, mà những người khác đều nên nhường nhịn mình, cho dù khi đối mặt với việc quan trọng liên quan đến mạng người cũng có thể dùng bản tính ngu xuẩn của mình để xuyên tạc sự thật, không nói lý lẽ, chỉ để đạt được mục đích của mình.
Hắn chợt cất tiếng cười to, cùng lúc đó phong chủ Thánh Nữ Phong - Tô Trinh lúc này cũng xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần. Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Trinh, Phượng Lăng Dạ không chút do dự, trực tiếp kéo Tô Cẩn đứng dậy lui ra.
Ở Vạn Binh Các, Phượng Lăng Dạ đã từng thấy qua chân dung của Tô Trinh, biết nàng ta là một trong chín vị phong chủ Cửu Tiêu Cung, siêu cấp cường giả Đạo Tôn Cảnh.
Mà bây giờ, Tô Trinh lại có thể xuất hiện ở chỗ này, như vậy trong trận chiến này, bọn họ chắc chắn sẽ không có phần thắng, thậm chí chỉ cần Tiêu Trần muốn, hắn ta và Tô Cẩn đều không có khả năng sống sót, vậy nên trước tiên, Phượng Lăng Dạ lập tức lựa chọn rút lui, không một chút do dự nào.
Ép buộc dẫn theo Tô Cẩn chạy trốn khỏi Nghiêm gia, mọi người Tô gia thấy thế cũng tự nhiên chen chúc mà chạy, nói đùa sao, người quan trọng nhất đều đi rồi, làm sao bọn họ còn dám ở lại nơi này để đối nghịch với Tiêu Trần đây.
Một đường đi không ngừng nghỉ, cũng mặc kệ Tô Cẩn tức giận quát tháo, hắn ta ôm Tô Cẩn trực tiếp chạy về Tô gia, mãi tới khi đã bước tới sảnh chính của Tô gia, Phượng Lăng Dạ mới buông Tô Cẩn xuống, mà lúc này Tô Cẩn căn bản cũng không suy nghĩ nhiều, nàng ta lập tức nổi giận mắng Phượng Lăng Dạ.
“Phượng Lăng Dạ, chàng đang làm cái gì vậy?”
“Nương tử à, người phụ nữ kia chính là phong chủ của Thánh Nữ Phong, Cửu Tiêu Cung, siêu cấp cường giả Đạo Tôn Cảnh, nếu nàng ta động thủ thì đến một người của Tô gia cũng không toàn mạng trở về được đâu.” Đối mặt với Tô Cẩn đang tức giận mắng mỏ, Phượng Lăng Dạ cười khổ nói.
Nhờ Phượng Lăng Dạ nói thì biết được thân phận của Tô Trinh, lúc này Tô Cẩn mới tỉnh táo lại, Phượng Lăng Dạ thấy thế lập tức nắm lấy cơ hội nói, “Nương tử, ta cảm thấy trong việc này có thể có điều bí ẩn, nếu không hay là trước tiên điều tra rõ ràng rồi nói sau nhé?”
Phượng Lăng Dạ không muốn mình phải trở mặt với Tiêu Trần, đồng thời chuyện này cũng thật sự kỳ lạ, nghe Phượng Lăng Dạ nói như vậy, Tô Cẩn lựa chọn im lặng, mà cùng lúc đó, Nghiêm gia trơ mắt nhìn người Tô gia chạy trốn, Tiêu Trần lại không ngăn cản, hiện tại phần lớn thế lực từ Cửu Tiêu Cung còn chưa tới, còn chưa tới lúc chín muồi để ra tay với Tô gia, đồng thời Tiêu Trần cũng muốn cho Phượng Lăng Dạ một cơ hội cuối cùng, hy vọng sau khi hắn điều tra rõ sự thật, có thể chủ động cho mình một câu trả lời đúng nghĩa.
Cho Phượng Lăng Dạ thêm một cơ hội cuối cùng, nhưng mà lựa chọn cuối cùng của Phượng Lăng Dạ lại khiến cho Tiêu Trần cảm thấy bất đắc dĩ, đồng thời cũng hoàn toàn đẩy Tô gia về phía bờ vực diệt vong.
Đối với chuyện bắt tay vào điều tra chân tướng sự việc mà nói, thật ra chân tướng cũng không khó điều tra, chỉ cần đi dạo một vòng trong Thành Trường Lạc một lần nữa là tự nhiên có thể biết rõ được chân tướng sự việc mà thôi.
Nhưng sau một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Phượng Lăng Dạ đã có thể làm rõ nguyên nhân đầu đuôi câu chuyện rồi.
Hóa ra từ đầu đến cuối đều là Tô gia muốn chiếm đoạt Nghiêm gia, mà sở dĩ Tiêu Trần giết ba tên đệ tử dòng chính Tô gia kia cũng là bởi vì bọn họ tàn sát người vô tội, mà Tô Cẩn vẫn luôn là người bị Tô gia lợi dụng.
Biết được chân tướng sự tình, Phượng Lăng Dạ giận tới mức tím mặt, nói sự thật cho Tô Cẩn biết, cùng lúc đó gia chủ Tô gia Tô Hằng và Tô Cừ cũng bị gọi tới hỏi tội.
Trong thư phòng, Tô Cừ quỳ gối trước mặt Tô Cẩn, liên tục dập đầu nhận sai.
“Muội muội, ca ca sai rồi, ca thật sự sai rồi, nhưng tất cả những việc ca làm đều là vì gia tộc chúng ta mà thôi. Ca cũng chỉ muốn gia tộc có thể bước lên vị trí cao hơn, không vì lợi ích riêng tư nào cả.”
Sau khi sự tình bị lộ ra, Tô Cừ chỉ có thể dùng chiêu bài tình cảm, nhưng đối với việc này, Phượng Lăng Dạ lại lạnh lùng quát tháo.
“Vì Tô gia sao? Tô Cừ, vì Tô gia nên ngươi có thể xuyên tạc sự thật, tàn sát người vô tội sao?”
Có thể tưởng tượng được sự phẫn nộ trong lòng Tô Cẩn đến nhường nào, nhưng đối mặt với Tô Cừ đang quỳ xuống đất khóc rống lên, trái tim Tô Cẩn lại mềm nhũn cả ra.
Thấy sắc mặt muội muội mình đã có chút dịu đi, Tô Cừ tiếp tục cố gắng thêm mắm dặm muối, không ngừng giựt dây để Tô Cẩn tiêu diệt Nghiêm gia.
Tuy rằng hiện tại Nghiêm gia đã được Tiêu Trần trợ giúp rồi, nhưng Phượng Lăng Dạ cũng không phải chỉ để ngồi không, sau một lúc thêm mắm thêm muối, Tô Cừ đương nhiên đã châm ngòi lửa giận trong lòng Tô Cẩn thành công, dù sao mặc kệ nói như thế nào đi nữa, ba tên đệ tử dòng chính của Tô gia đã chết dưới tay Nghiêm gia là sự thật không thể chối cãi.
Tô Cừ đau khổ cầu xin, xúi giục bọn họ làm chuyện xấu, đổ thêm dầu vào lửa, mà Tô Hằng làm phụ thân cũng ở một bên tán thành. Đối mặt với phụ thân và ca ca của mình, cuối cùng Tô Cẩn đưa ra quyết định vẫn phải xuống tay với Nghiêm gia, cho dù có Tiêu Trần, cho dù sự thật cũng không phải giống như Tô Cừ nói lúc trước, nhưng Tô Cẩn vẫn nhất quyết phải báo thù cho ba vị biểu ca của mình.
Cho đến cuối cùng, bởi vì một câu nói của Tô Cừ, rốt cục Tô Cẩn cũng hạ quyết tâm, chỉ nghe Tô Cừ nghiêm túc nói.
“Muội muội, ca từ nhỏ đến lớn chưa từng cầu xin muội điều gì, nhưng lúc này đây coi như ca cầu xin muội, nếu muội có năng lực này, tại sao không để Tô gia hoàn toàn độc chiếm Thành Trường Lạc đây? Tô gia dù sao cũng là nhà của muội mà, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn Tô gia phát triển lớn mạnh hơn nữa sao? Tuy rằng hiện tại Tiêu Trần kia đứng về phía Nghiêm gia bên kia, chỉ là nếu có Ly Hỏa Kiêu Vương ra tay thì Tiêu Trần tất nhiên sẽ không cùng liều mạng Tô gia chúng ta, muội muội, muội hãy làm chuyện này vì Tô gia đi.”
“Cẩn Nhi, đồng ý với đại ca của con đi, ngày sau vị trí gia chủ Tô gia cũng là của đại ca con, chẳng lẽ con không muốn cho đại ca con một tương lai tốt đẹp sao?” Tô Cừ vừa dứt lời, Tô Hằng ở một bên cũng mở miệng nói.
Phụ thân và ca ca của mình đã hết sức khuyên nhủ, cuối cùng, Tô Cẩn hạ quyết tâm, nàng ta tỉnh táo lại, cũng đoán được Tiêu Trần hẳn là sẽ không vì Nghiêm gia mà liều mạng cùng Phượng Lăng Dạ, như vậy lấy thực lực của Phượng Lăng Dạ, muốn tiêu diệt Nghiêm gia chỉ là điều dễ dàng mà thôi.
Hạ quyết định rồi, Tô Cẩn tiễn phụ thân và ca ca đi, sau đó đi tới trước người Phượng Lăng Dạ, Phượng Lăng Dạ đã biết Tô Cẩn muốn nói điều gì, hắn ta bất đắc dĩ thở dài nói.
“Tướng công, ta biết việc này sai rồi, nhưng xin tướng công để Cẩn Nhi buông thả bản thân thêm một lần nữa đi! Chúng ta cùng giúp Tô gia một lần nữa. Tiêu Trần quý vì thân phận Kiêu Vương, hắn sẽ không vì một Nghiêm gia mà liều mạng cùng chàng đâu, giúp ca ca có được toàn bộ Thành Trường Lạc, để cho hắn có thể hạnh phúc sống một đời này, từ nay về sau ta không còn quan tâm tới chuyện Tô gia nữa, tướng công, Cẩn Nhi cầu xin chàng đấy.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất