Ánh mắt của Địch Tân Nhân đã trợn tròn, biểu lộ kinh ngạc, đương nhiên, động tác trên tay cũng không dám dừng lại.
Mà lúc này, Thạch Dũng Sinh đã giơ cánh tay lên.
Hắn đã khôi phục sự khống chế đối với thân thể của mình, triệu chứng teo cơ kia đã triệt để cách xa hắn.
Tự hắn giành lấy bát, ăn từng ngụm từng ngụm cháo, Tần Dược cũng không có ngăn cản.
Tay đặt ở sau lưng đối phương cũng đã thu hồi lại.
Đợi đến khi Thạch Dũng Sinh ăn xong một chén cháo, để bát xuống, Địch Tân Nhân thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Ông chủ, ông chủ, ông…”
Hắn gần như là không thể tin được.
Lúc này, thân thể của Thạch Dũng Sinh ngồi trên xe lăn đã trở nên khỏe mạnh, sắc mặt đỏ ửng, ít nhất cũng là 60kg. Tuy đối với một người đàn ông cao mét tám như Thạch Dũng Sinh mà nói thì dạng này cũng thuộc về gầy yếu, thế nhưng mà đối với lúc trước thì thay đổi như này quả thực có thể dùng nghiêng trời lệch đất để hình dung.
Nếu như không phải nhìn thấy dáng vẻ lúc trước của Thạch Dũng Sinh.
Địch Tân Nhân đều cảm thấy đây là hai người. Khủng bố, quá kinh khủng!
Ngay cả Phương Minh Húc ở bên cạnh khi nhìn thấy tình cảnh này, đều phải trợn mắt.
Đây quả thực là thần tích.
Chỉ là một cái rễ nhân sâm nho nhỏ. Đã có hiệu quả như này?
Quả thực điên rồi.
Cảm giác của Thạch Dũng Sinh chính là rõ ràng nhất. Trong lúc nhất thời, cũng là lệ rơi đầy mặt.
Hắn giơ chân lên, đặt lên mặt đất.
Đã nhiều năm không có cảm giác đụng vào mặt đất.
Bắp thịt cả người hắn héo rút, căn bản không thể khống chế thân thể của mình.
Hiện tại, hắn cuối cùng cũng có thể đứng lên một lần nữa. Không có bất kỳ cảm giác khó chịu gì.
Thật giống như việc mình sinh bệnh trước đó đều chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nhưng mà hắn biết, đó không phải là mơ.
Tất cả mọi chuyện hiện tại mới càng giống là mơ hơn. “Phù phù!”
Thạch Dũng Sinh trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Cảm ơn Tần đại sư!” Thạch Dũng Sinh dập đầu.
Tần Dược đưa tay, phóng thích linh lực, để Thạch Dũng Sinh đứng lên.
“Ông chủ Thạch không cần như này, tôi cứu ông cũng là một trận duyên phận.”
“Tần đại sư, sau này tôi nhất định sẽ tích đức hành thiện, cố gắng tu hành.”
“Như thế rất tốt!”
Tần Dược nhìn về phía Thạch Dũng Sinh.
Giờ phút này, vận mệnh của đối phương đã thay đổi!
Tuổi thọ có thể kéo dài đến trăm tuổi, quả thực là sống đủ lâu.
Không chỉ như thế, ngày sau sẽ còn dốc lòng nghiên cứu, chữa bệnh, phát triển đông y, trị bệnh cứu người.
Tuyệt đối là một bác sĩ tốt.
Tuy tích đức hành thiện không nhất định có thể cứu vãn được nghiệt nghiệp trước đó.
Thế nhưng mà phật đạo có một câu nói rất hay. Bỏ đồ đao xuống, lập địa thành phật.
Thạch Dũng Sinh chính là như thế.
Thạch Dũng Sinh vô cùng cảm kích, nhưng mà lúc này, trong cửa hàng lại có khách hàng mới tiến vào. Thạch Dũng Sinh đành lau nước mắt một chút, chuẩn bị cáo từ.
“Tần tiên sinh, tôi đi về làm tư liệu trước, thông báo cho cổ đông chuyện thay đổi chủ nhân cổ phần. Nếu ngài có dặn dò gì thì liên lạc với tôi qua điện thoại là được!”
Địch Tân Sinh nói. “Ừm!”
Tần Dược gật đầu.
Sau đó, hai người này mới rời khỏi.
Đợi đến khi hai người đi, Phương Minh Húc cũng đã bán hết phù, tiễn khách hàng đi.
“Đại sư, hợp đồng kia là thật sao? Nếu là thật, anh chẳng phải là sẽ trở thành một trong mười phú hào giàu nhất cả nước hay sao?”
Tần Dược cười một tiếng.
“Bây giờ còn có người dám gạt tôi? Không muốn mạng nữa à?”
“Đúng là vậy thật, thế nhưng mà, nhiều tiền như vậy, Thạch Dũng Sinh này bỏ xuống được sao.”
Tần Dược cũng gật gật đầu.
“Đúng vậy, nếu như hắn trực tiếp cầu tôi làm việc, hắn chỉ cần cho tôi 30 triệu thì tôi sẽ sắp xếp rõ ràng cho hắn.”
Phương Minh Húc nghe đến đây, thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng.
“Hắn không phải nói, mấy thứ cổ phần này nhất định phải chuyển nhượng ra ngoài, hắn có thể làm được không?”
Tần Dược bật cười lắc đầu.
“Việc này là đại sư khác nói, đến chỗ của tôi thì không cần giải quyết như thế, nhưng mà nếu hắn đã nói như vậy thì tôi cũng chỉ có thể đồng ý.”
Việc này rất dễ lý giải.
Ví dụ như, một thổ hào đến làm việc, hắn cảm thấy rằng chuyện của mình rất lớn, cần dùng nhiều tiền để giải quyết.
Ra tay cũng chính là tiền triệu.
Trên thực tế việc này lại chỉ cần 500.
Nhưng mà hắn cảm thấy thân phận của mình đặc thù, hơn nữa dùng một triệu để giải quyết chuyện kia chẳng qua cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông.
Về phần Thạch Dũng Sinh này cảm thấy mệnh của hắn có đáng giá 12% cổ phần Dược Nghiệp Vĩnh Sinh này hay không?
Chính hắn cảm thấy đáng giá. Sau đó hắn liền đưa tiền.
Giống như là mua ngọc vậy, có người mua có thể mở ra 100.000, có người mua chỉ có thể mở ra 1000.
Tần Dược cũng không phải là Thánh Nhân, đương nhiên là sẽ đồng ý rồi.
Dù sao, nếu như hắn không có Đạo Thiên Bí Điển, thì dù là đại sư nào tới đảm nhiệm thì cũng không dám cứu Thạch Dũng Sinh này.
“Có điều, tiền tài chính là vật ngoài thân, không cần để ý.” Phương Minh Húc lập tức bị Versailles.
“Chỉ là thứ mà hắn cho có chút nhiều!” Tần Dược cười ha ha một tiếng.
Phương Minh Húc cảm thấy bó tay rồi, lời này nếu như bị Thạch Dũng Sinh nghe được, chẳng phải là sẽ hối hận đến phát điên sao?
Ngay lúc này, điện thoại di động của Tần Dược phát ra một tiếng leng keng.
“Hả, bưu kiện đến!”
Phương Minh Húc lập tức nhảy dựng lên.
“Là bưu kiện kia tới rồi sao? Đại sư, đại sư tôi đi lấy.”
Nếu có cái đuôi thì chắc chắn Phương Minh Húc sẽ lắc nó giống như cánh quạt rồi.
Hắn một đường phi nước đại, lấy tốc độ 120 bước lao ra lấy chuyển phát nhanh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất