LIVESTREAM ĐOÁN MỆNH CHO NGƯỜI HỮU DUYÊN

“Anh nói thật, nếu như không phải anh bị đánh thì anh cũng không tin đại sư này lại có thể đánh anh từ xa, tuyệt đối là người có bản lĩnh. Có lẽ chính là loại đại sư có thể cách không đả thương người, thật sự không thể trêu chọc!”

Nếu như hắn mà nói nhảm thêm vài câu nữa.

Đại sư kia có trực tiếp cho hắn một đao, hắn c.h.ế.t cũng không có chứng cứ nha!

Lúc này, vợ của Lý Kha cũng sợ.

“Hắn là đại sư lớn như vậy, tại sao lại đi gây khó dễ với dân chúng nhỏ như chúng ta làm gì chứ!”

“Anh làm sao biết được!”

Hai người im lặng, bầu không khí vô cùng áp lực, Lý Kha chỉ có thể bình phục tâm trạng của mình, lái xe đến Phố đồ cổ.

Sau đó, hai người chạy tới trước cửa hàng thần toán, về phần trận pháp, đương nhiên ngăn không được hai người hữu duyên này.

Hai người bước hai, ba bước đã đến trong cửa hàng.

Lúc này, trong cửa hàng, Vương Nãi Nãi đang ôm đứa nhỏ ngồi trên ghế.

Vợ của Lý Kha nhìn thấy vậy thì mang theo tiếng khóc nức nở, ôm đứa nhỏ tới tay, vô cùng khẩn trương xem xét tình huống của đứa nhỏ.

Kết quả, đứa nhỏ lại không có một chút việc gì.

Không chỉ như thế, gương mặt hiện tại đã trắng nõn hồng hào, nhìn không giống dáng vẻ phát sốt, thậm chí không còn run rẩy nữa, màu môi cũng đã từ màu tím biến thành màu phấn nộn.

“A, đứa nhỏ hạ sốt rồi, tốt quá!”

Vương Nãi Nãi nghe nói như thế thì hừ lạnh một tiếng. “Mẹ còn có thể hại c.h.ế.t cháu mình hay sao?”

Câu nói này, khiến cho vẻ mặt của Lý Kha và vợ Lý Kha đều trở nên ngượng ngùng.

“Mẹ, là con sai rồi, mẹ tuyệt đối đừng tính toán với con, cứu đứa nhỏ, cứu đứa nhỏ là quan trọng nhất!”

“Người nào tính toán với con đâu? Mẹ đương nhiên biết cứu đứa nhỏ quan trọng, nhưng mà là các người làm mất hồn đứa nhỏ nên phải gọi các người tới, không phải vậy thì một mình mẹ đã có thể giải quyết rồi!”

“Cái gì mà mất hồn? Muốn chúng con làm cái gì?” Trong lòng Lý Kha mờ mịt, không hiểu lời này là có ý gì.

Lúc này, Tần Dược cuối cùng nói chuyện.

“Các người đêm qua tham gia buổi b.ắ.n pháo hoa tại quảng trường, có phải là có tiếng nổ lớn, sau tiếng vang đó thì đứa nhỏ khóc rống lên, về nhà liền phát sốt.”

Hai người nghe đến đây liền vội vàng gật đầu.

“Không sai không sai.”

Lúc đó trung tâm quảng trường b.ắ.n pháo hoa, ban đầu còn rất tốt, đến cuối cùng, liền bắt đầu đốt pháo, đặc biệt là loại pháo lớn nổ hai lần kia.

Tại Đông Bắc, đây gọi là pháo kép.

Tiếng thứ nhất nổ trên mặt đất, tiếng thứ hai nổ ở trên trời. Vô cùng vang dội.

Sau âm thanh đó, đứa nhỏ bị dọa cho khóc oa oa, bọn họ lúc này mới mang đứa nhỏ rời đi.

Tần Dược trầm giọng nói: “Chính là bởi vì tiếng vang đó nên đứa nhỏ bị hoảng sợ mất hồn, hồn phách rời thân thể ba ngày sẽ có thể không về được. Đến lúc đó, cho dù trị hết bệnh thì sau này cũng sẽ thiếu hụt về trí tuệ. Nếu như các người muốn dùng phương thức khoa học để giải thích, đơn giản chính là đầu óc cháy hỏng.”

Lý Kha cuối cùng cũng hiểu được. Trong lòng lập tức vô cùng hối hận.

“Vị đại sư này, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.” “Van xin anh, mau cứu con của tôi đi!”

“Tôi dập đầu cho anh.”

Hai vợ chồng này muốn quỳ xuống ngay tại chỗ.

Tần Dược nhìn thấy hình ảnh này thì khoát tay, kéo hai người này lên.

Không cần phải như vậy.

Hơn nữa, Tần Dược đã đánh Lý Kha, xem như dạy dỗ đối phương vì nói năng lỗ mãng, không tôn trọng người già.

Việc này, vốn chính là việc nhà của Vương Nãi Nãi, quan thanh liêm cũng khó quản việc nhà.

Cho nên Tần Dược cũng không có tiếp tục truy cứu nữa. Chỉ giúp đối phương giải quyết việc này là được rồi.

“Buổi tối hôm nay, trời tối các người đến quảng trường, vị trí tốt nhất là không khác hôm qua là mấy, sau đó gọi tên đứa nhỏ, không ngừng gọi, rồi chờ điện thoại của tôi!”

“Được rồi!” Lý Kha liền vội vàng gật đầu.

Tần Dược lại hỏi: “Có mang Khai Trí Phù đến không? Tôi trả lại tiền cho anh!”

Lý Kha lập tức bày ra vẻ mặt cầu xin, vội vàng nói: “Tần đại sư, anh đừng làm khó dễ chúng tôi nữa. Tôi căn bản là không muốn trả lại, tôi sai rồi, thật sự sai rồi.”

Sau khi biết Tần Dược có bản lĩnh thật sự, Lý Kha này nào còn dám trả lại phù.

Điều quan trọng nhất chính là, có lẽ phù này thật sự có hiệu quả đặc thù.

Lúc này còn trả cái gì chứ? Đây nhất định là bảo bối!

Nhưng mà lúc này, Vương Nãi Nãi không làm nữa.

“Trả lại tiền, sao có thể không trả, Khai Trí Phù là mẹ mua. Nếu như các con đã không muốn đeo thì cũng đừng làm phí tiền dưỡng lão của mẹ.”

Lúc này, miệng của Vương Nãi Nãi đều run rẩy cả lên, tím lại.

Tần Dược nhìn qua, Vương Nãi Nãi thật sự là đã bị làm cho tức gần chết.

Tần Dược lấy một hộp dịch huyết nhân sâm ra, mở một ống, rồi cho Vương Nãi Nãi uống.

“Vương Nãi Nãi, không cần thiết phải nóng giận, phạm vào tâm ngạch rồi kìa, uống cái này vào.”

Vương Nãi Nãi nghe nói như thế thì cũng là giật mình trong lòng.

eyJpdiI6IkYwMWkzaDAxT1BcL0haY21MK1JSdjlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJzVUVvQThMWG5TTFYxMjU5RVlrVEtyY2QyeExpbDVpTzRVQ01JOVgwaXFFUU5DVlNqOWNUMGpxNVVsNHBtRkxOR0VKb29FK3NYRXl3VVZwWEE2OEdpZ1JFUjVRUGtlNnU5N1ErWElMcjVqWko2RGJXMXEreXdtdmxoZFwvTXRQRDhzWGJHcUphRHUzbFhvVzYra1FmTFpSTjFBNGU1bVd2bnNMcHNBUmNndG1pXC9vTXpqQkdBbjdUOENySHQ1N1l2YWF0TjBtSjhHUG5KcytJZTl2MUYrSFh2dHVsd0xGODdaWlJYYkpScUFVT1wvT0x1SmNPVmpVSmxvUVZWa2xxRFZObTdxZ1lBbHFvUFBQck1DYlFFcTU2NU9QVGhDdzNKaHp6YzV2Tit1bkh0Mmg5OG43Y3c2Qjc4MDNvXC8zM2pFTFFneEFicmliWWM2djc0VFoxdzlWVWFvS3pzTyt6QTMxZUdZakdiTWdZRk94d205a2VDT0xUaFhzQ3k1NTM3Tm5wWHkybFhleFdZMkhEbm1nTUNCQWF6elRCSk95UE1TVzNWc2oweHJwRW9oVnNmbjRydVEzV01qUmtXYUx1UUNwQW9Selg3cGxkSkFnN2dkRHk1R1JcL0E9PSIsIm1hYyI6IjkwZDE0MjhlMjlmNmRlYWQ0NmMxZjc4MmQ3Mzk3MzM1ZWNiMTI1NjMyNWNlZjlkZTM5MmE1NjlkMDk0ZWJkMDAifQ==
eyJpdiI6IlNESVwvbDZzSnA2cEhSNk5xenpkdjlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdvZU9rTmM2eHRUbkI4VmNKVFwvK1NkTnMrUnZnNTZ0SkRibUp4TUpQQ09aTXhRNzY0T3RUb1czWXZIR0ZjYm9UelhsdmNXdHk4MDBZZEx2U1BzaTlKMVlUak9kNUJCMkFxU0M3SXJlVTdGOTBmN1l2Yk93eEZXZE9Eb2pYMnFlRzhEemZ6Q2lmUURleFJnVzY1bDRUc2J0cmR5TlZkXC9PZWdtTHJxU0lmUkg5a3V1K0h2RGpsVytZNFBBbW45SXQ1UlowZXFVSjRHQk56MFc5M2pxQ2xOa2g4dFBFUU9FYTZpT2tEdlZsaUlaVmtWTXJzSENCZWpRV1R4R3VGa3FVXC9uZGVGY24zWHlabG1PTSs4SDNaTlJWcHptazlSYno5S2RwQ2Z6SUFKY0RRPSIsIm1hYyI6ImUzOGFiNGMyYzRjYjgzZmQ0ZGQ1MzE4MjRkZmE2YWFhZTJlNGM5NzUzOTQzOWU1YWY3YmI3YTI3MWJjZjBhMDQifQ==

Nhìn thấy Tần Dược cho đồ, xuất phát từ tín nhiệm, bà không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp uống vào.

Ads
';
Advertisement