Chương 2486 Thiên Vân Sơn
- Vũ Thấm! Lăng Thanh Diễn quay sang Bàn Vũ Thấm nói: - Chuyện Lục gia ngươi chú ý để tâm chút, đón tất cả tộc nhân Lục gia về đây. Ta phụ trách thu xếp bên này. Các vị trưởng bối, các ngươi cảm thấy ta chia mặt nam Yến Vương Thành cho Lục gia thì thế nào? Hay là phải tu kiến một tòa thành trì riêng ngay bên cạnh? - Hả? Mấy Đại Thần Vương còn lại bị đề nghị hào sảng của Yến Vương dọa cho hơi nhảy, chia nguyên nửa toà Yến Vương Thành cho Lục gia? Lục gia có được bao nhiêu người? Phải biết Yến Vương Thành rộng lớn phi thường, có thể nhẹ nhàng chứa cả ngàn vạn người. - Thế thì không cần, cho chúng ta vài toà trang viên để an trí là được. Chấp pháp trưởng lão cũng bị dọa sợ, vừa rồi hắn đã thăm dò qua tòa thành trì này, chỉ thấy không biết đâu là điểm cuối, lớn đến không biết bao nhiêu mà kể. Toàn bộ tộc nhân Lục gia cộng lại cũng chỉ hơn mười vạn, đại bộ phận đều thực lực rất yếu, căn bản không cách nào truyền tống ở khoảng cách xa. Có thể đến được Thần Giới chắc chỉ hai, ba ngàn người, nào cần địa bàn lớn như thế? Hắn và Lục Chính Dương liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện rõ vẻ lo lắng. Lục Ly bố trí người di chuyển toàn bộ Lục gia đến Thần Giới, lúc Lăng Thanh Diễn nhắc đến chuyện Lục Ly thì lại ngôn ngữ mập mờ, điều này khiến bọn hắn có cảm giác như Lục Ly đang an bài hậu sự... - Vẫn không thấy người! Lục Ly và Lê thúc đợi trong lòng núi suốt mười ngày, lại mãi không thấy có bất kỳ người nào đi qua. Tuy chưa đến nỗi bực bội, lại không khỏi nghi hoặc, người trong Thiên Ma Đảo nhiều như vậy, cớ gì không ai tạt qua bên này? Lục Ly dứt khoát bế quan tu luyện, dù sao Lê thúc vẫn đang một mực theo dõi, xung quanh đều có tiểu cấm chế, một khi có người tới gần, xúc động tiểu cấm chế, hắn liền sẽ cảm ứng được. Hắn tiếp tục tham ngộ trạng thái Huyền Linh chi cảnh, gần đây tiến bộ rất lớn, đoán chừng không bao lâu nữa trạng thái Huyền Linh chi cảnh lại có thể tiến hóa, đạt tới cấp độ trạng thái càng cao. Ba ngày sau, Lục Ly đột nhiên mở mắt, Lê thúc thấy trong mắt Lục Ly thoáng hiện một tia kinh ngạc, vội hỏi: - Sao thế? - Người tấn công chúng ta mấy ngày trước đang tới đây! Lục Ly giải thích nói. - Hắn đụng chạm cấm chế? Lê thúc lập tức căng thẳng, sau đó lại nhíu mày nói: - Dù đụng chạm cấm chế, làm sao ngươi biết là người ngày đó tập kích chúng ta. - Bởi vì Hư Không Trùng! Lục Ly đáp: - Trong cơ thể hắn còn có Hư Không Trùng, mẫu trùng của ta có thể cảm ứng được tử trùng tồn tại, trong cơ thể hắn còn có chí ít mười ức Hư Không Trùng, ta cảm ứng được. - Hắn không cách nào luyện hóa? Lê thúc không khỏi hưng phấn, tròng mắt khẽ chuyển nói: - Ngươi có thể khống chế Hư Không Trùng công kích hắn không? Chỉ cần đánh thành trọng thương, chúng ta liền có cơ hội bắt sống hắn. Lục Ly lắc đầu nói: - Khoảng cách quá xa, ta không khống chế được, cần tới gần hơn nữa! - Vậy áp sát thử xem? Lê thúc ngo ngoe muốn động, Lục Ly nghĩ người này đã lâu vậy rồi vẫn không thể luyện hóa Hư Không Trùng, như vậy hắn có thể tùy thời khống chế Hư Không Trùng tấn công, không cần lo lắng võ giả này giết ngược. Thế là bèn khẽ gật đầu, hai người vọt ra như báo, khoái tốc bôn tẩu đi tới, căn cứ liên hệ với Hư Không Trùng, chẳng mấy chốc Lục Ly đã khóa chặt phương vị đối phương. - Ở ngay trước mặt! Đến bên ngoài một hạp cốc, Lục Ly ngừng lại, hạ lệnh với mẫu trùng, tử trùng trong cơ thể người kia lập tức hành động, bắt đầu điên cuồng gặm cắn. Ầm! Rất nhanh, trong hạp cốc phía trước mặt vang lên từng hồi tiếng nổ vang trầm muộn, một người từ dưới lòng đất tóe bắn ra, nét mặt thống khổ co quắp giữa trời. Sau đó vọt tới đụng lên đỉnh núi, đồng thời miệng không ngừng gào thét, bộ dạng cực kỳ thê thảm. - Ồ... Lê thúc đứng từ xa theo dõi, thần sắc đầy vẻ kinh sợ. Hắn vốn tưởng sắp phải đại chiến một trận, lại không ngờ đám côn trùng của Lục Ly lợi hại đến vậy, xem ra không cần hắn động thủ, côn trùng đã có thể gặm chết võ giả kia. Khoảng cách đủ gần, Lục Ly có thể thông qua liên hệ giữa mẫu trùng và tử trùng để cảm ứng tình hình võ giả kia. Võ giả kia hẳn đã luyện hóa được một bộ phận Hư Không Trùng, hơn nữa tốc độ gặm cắn của Hư Không Trung trong cơ thể võ giả rõ ràng chậm đi nhiều, có vẻ võ giả này vẫn có cách để áp chế Hư Không Trùng, đáng tiếc số lượng Hư Không Trùng thực sự quá nhiều. Phanh phanh phanh! Võ giả không ngừng đụng lên vách núi, khiến cho cả ngọn núi tưởng như sắp nổ tung, cự thạch lăn xuống, thỉnh thoảng nện ra từng hố sâu hoắm dưới đất. - Đợi thêm một lát! Người này sắp không trụ được rồi! Lục Ly khẽ nói, hắn có thể cảm ứng được Hư Không Trùng chính đang gặm cắn lục phủ ngũ tạng người này. Cơ thể người này rất cường đại, tốc độ gặm cắn của Hư Không Trùng lại chậm, nhờ thế mới kiên trì được đến giờ. Phanh phanh! Một nén hương sau, võ giả kia đã không bay lên được, bởi vì rất nhiều kinh mạch trong thân thể đã bị gặm đứt, thần lực không thể vận chuyển tới khắp toàn thân. Lục Ly vẫn không nhúc nhích, mà tiếp tục khống chế Hư Không Trùng gặm cắn thân thể người này, khiến hắn triệt để trọng thương, hoàn toàn mất đi chiến lực. Lại thêm nửa nén hương, Lục Ly phất tay nói: - Lê Thúc, người kia hẳn đã bị thương rất nặng, chúng ta đi qua. - Chủ nhân, ngươi cứ chờ ở đây, ta đi thăm dò được rồi! Lê thúc để Lục Ly chờ ở chỗ này, rốt cuộc năng lực phòng ngự của Lục Ly tương đối yếu, rất dễ bị miểu sát. Hắn một mình chạy vội đến gần sát người kia, sau đó vung lên trọng kiếm chém mấy nhát, lúc này mới quay sang Lục Ly quát khẽ: - Chủ nhân, không sao, qua đây đi! Lục Ly bay vụt đến, nhìn thoáng qua võ giả kia, phát hiện thất khiếu người đó đang chảy máu, cả người co rúm lại, bộ dạng vô cùng thê thảm. Lục Ly khống chế Hư Không Trùng ngừng lại, nghĩ nghĩ rồi nói: - Hay là mang hắn vào trong sơn động trước? - Cũng được! Lê Thúc vươn tay bắt lấy bả vai người kia, trong tay lấp lánh thần lực, lấy ra Thần khí không gian thu lại người này, sau đó nói: - Hắn đã bị ta phong ấn thần lực, không còn bất cứ nguy hiểm nào nữa.
Chương 2487 Nơi này có hai tên ẩn nấp
- Đi! Lục Ly hưng phấn không thôi, bắt được người này, chí ít sẽ càng hiểu rõ thêm về tình hình Thiên Ma Đảo, không đến nỗi hai mắt đen thui, xâm nhập vào tử địa lúc nào mà không biết. Hai người về lại trong lòng núi, Lê Thúc lấy ra Thần khí không gian khi nãy, nói: - Chủ nhân canh phòng ngoài này, ta đi vào khảo vấn một phen. Lục Ly hỏi dò: - Có thể khảo vấn được không? - Hắc hắc! Lê thúc nhếch lên ý cười âm trầm, nói: - Chủ nhân, đừng quên trước kia ta là thống lĩnh Chiến Đường Hắc Viêm Điện, thủ đoạn khảo vấn nhiều lắm. Ngươi cứ yên tâm chờ đợi, cùng lắm là một canh giờ sau, ta liền có thể hỏi ra hết thảy. Nếu còn không được thì trực tiếp sưu hồn, người này không có Yêu Hồn thủ hộ đâu mà lo. Lê thúc tiến vào trong Thần khí không gian, Lục Ly một bên ngấm ngầm giới bị, một bên chờ đợi trong lo lắng. Giờ phải xem kết quả khảo vấn của Lê thúc, hi vọng sau khi khảo vấn rõ ràng tình hình, hai người có thể tìm được chỗ đi, chứ cứ đợi mãi ở đây cũng không phải cách hay. Một canh giờ sau, bên người Lục Ly chợt lóe quang mang, hai đạo nhân ảnh vọt ra, Lục Ly hơi ngớ, theo bản năng đề cao giới bị, đợi khi thấy là Lê thúc cười tươi đi ra mới yên tâm. - Chủ nhân, đừng lo, giờ Viên Binh đã bị ta khống chế, sẽ không làm hại ngươi. Chủ nhân có thể thu hồi côn trùng, để Viên Binh tập trung trị liệu! Lê thúc giải thích một phen, mắt Lục Ly khẽ sáng lên, chiến lực võ giả này còn mạnh hơn Lê thúc một bực, giờ lại bị Lê Thúc khống chế, vậy chẳng phải khả năng tự bảo của bọn hắn sẽ tăng lên nhiều. Hắn thu lại toàn bộ Hư Không Trùng, Lê thúc phất tay, Viên Binh thần sắc đắng chát khoanh chân ngồi xếp bằng chữa thương. Lục Ly nhìn trên dưới Viên Binh một lượt rồi hỏi: - Ngươi chắc không? - Hắc hắc! Lê thúc âm lãnh cười nói: - Ta hạ một loại kịch độc, xâm nhập vào trong linh hồn hắn, chỉ cần hắn dám có dị động, trong đầu nảy sinh sát ý, nháy mắt liền sẽ bị độc chết. Chủ nhân cứ yên tâm, trước kia ta từng học được rất nhiều thủ đoạn tàn độc ở Hắc Viêm Điện. Lục Ly triệt để yên tâm, hỏi tiếp: - Đã hỏi ra được gì chưa? Lê thúc lấy ra một tấm địa đồ, trên đó chi chít hình vẽ và chữ chú thích, hắn trả địa đồ ra đất, chỉ vào ba điểm nói: - Chủ nhân, ngươi nhìn xem, đây là ba tòa thành trì, Thiên Ma Thành, Thiên Quỷ Thành, Thiên Sát Thành. Những điểm đỏ được đánh dấu này chính là một trăm linh tám tòa Linh Sơn trong Thiên Ma Đảo, những điểm xanh này là hơn một ngàn nơi Động Thiên Phúc Địa, chỉ là tất cả Động Thiên Phúc Địa và Linh Sơn đều bị chiếm giữ. Vừa rồi ta đã phân tích một phen, mục tiêu sắp tới của chúng ta nên là tới tòa Linh Sơn tên Thiên Vân Sơn này, sau đó gia nhập Thiên Vân Sơn! - Thiên Vân Sơn? Lục Ly nhướng mày, hiếu kì hỏi dò: - Tại sao phải đến tòa Linh Sơn này? Chẳng phải ngươi nói nơi đó đã bị cường giả chiếm giữ rồi sao? Chúng ta đến đó làm gì? - Nơi đó thích hợp tu luyện! Lê thúc giải thích nói: - Mặc dù Thiên Vân Sơn đã bị cường giả chiếm giữ, nhưng quản lý rất lỏng lẻo, chỉ cần nguyện ý gia nhập Thiên Vân Sơn liền sẽ được Thiên Vân Sơn che chở. Chỉ cần không vi phạm quy củ liền có thể an nhàn tu luyện, chuyện gì đều không cần làm. Đúng rồi... Thiên Vân Sơn còn là nơi an toàn nhất, bởi vì chủ nhân Thiên Vân Sơn là tộc muội được Đại Ma Vương cực kỳ yêu chiều! - Khó trách! Lục Ly khẽ gật đầu, nếu đúng như lời Lê thúc nói, trước mắt Thiên Vân Sơn này quả thật là nơi an thân tốt nhất cho hai người. Ở đó không chỉ an toàn, còn không chịu bất kỳ ước thúc nào, linh khí lại sung túc, cực thích hợp để tu luyện. Lê thúc lại giới thiệu qua một phen về tình hình các nơi còn lại trên Thiên Ma Đảo cho Lục Ly, trình bày tận nửa canh giờ, Lục Ly dần có chút hiểu rõ về Thiên Ma Đảo. Thế lực lớn nhất ở Thiên Ma Đảo tự nhiên là nhánh Đại Ma Vương, sau đó liền là năm đại Linh Sơn. Lớn nhất trong năm đại Linh Sơn chính là Thiên Vân Sơn, bốn tòa Linh Sơn còn lại bị bốn đại cường giả khác chiếm giữ. Bốn cường giả kia đều là Thiên Thần tam kiếp, thực lực rất cường đại. Chỉ là gia nhập bốn tòa Linh Sơn kia, quy củ cực nhiều, tiến vào mà muốn lui ra sẽ rất phiền phức. Những Linh Sơn khác thì đều không an toàn, bởi vì lúc nào cũng có thể xảy ra đại chiến, chuyện Linh Sơn đổi chủ là điều rất thường thấy ở Thiên Ma Đảo. Trừ ba tòa thành trì và năm đại Linh Sơn ra, những nơi khác tình trạng chiến đấu diễn ra rất thường xuyên. Đại Ma Vương định ra quy củ, chỉ cần không khai chiến trong thành, chỉ cần không chém giết đảo dân trước mặt đảo quân, ngoài ra cái gì đều không quản. Dù có đồ sát sạch sẽ mấy chục vạn người trong một tòa Linh Sơn nào đó, nàng cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ. Chính bởi vì thái độ đó của Đại Ma Vương mới hấp dẫn vô số người tiến vào Thiên Ma Đảo, nhất là võ giả đắc tội với đại thế lực Nhị trọng thiên, bọn hắn không còn chỗ nào để đi. Chỉ còn cách tiến vào nơi như Thiên Ma Đảo, bởi thế cường giả tụ đến nơi này càng lúc càng nhiều. Đại Ma Vương không sợ có người khiêu chiến địa vị nàng, nếu có cường giả tự nhận mạnh hơn nàng, tùy thời có thể đứng ra khiêu chiến. Chỉ cần chiến thắng, nàng sẽ chắp tay nhường trọn Thiên Ma Đảo. Trong lịch sử từng có không ít người khiêu chiến Đại Ma Vương, nhưng kết cục sau cùng đều là bị vô tình đồ sát. Đại Ma Vương chưa từng để ý người khác đánh giá nàng thế nào, chỉ cần không tới Thiên Ma Thành mắng chửi trước mặt nàng, thì dù có người ngấm ngầm phỉ báng nhục mạ, nàng dù nhận được tin cũng sẽ không quan tâm. Lòng dạ đó của Đại Ma Vương khiến nàng rất được người trên Thiên Ma Đảo tôn kính. Cường giả bên ngoài nhiều lần xâm lấn, những khi như thế, tất cả cường giả trên đảo đều xuất động, liều chết đi theo Đại Ma Vương chống cự ngoại địch. Bình thường giữa bọn họ có lẽ nội đấu rất nghiêm trọng, nhưng một khi có ngoại địch xâm lấn, trọn cả Thiên Ma Đều đều sẽ đoàn kết dị thường.
Chương 2488 Nơi này có hai tên ẩn nấp
Bởi vì uy vọng Đại Ma Vương cực cao, dẫn đến không ai dám đi bắt nạt tộc muội nàng. Thiên Vân Sơn nhờ đó mà biến thành nơi an toàn nhất bên cạnh ba tòa thành trì, cũng chính vì thế Lê thúc mới đề nghị đi Thiên Vân Sơn. - Vậy thì đi Thiên Vân Sơn! Lục Ly khẽ gật đầu, đề nghị của Lê thúc cũng hợp ý hắn, hiện tại đi Thiên Vân Sơn đích thật là lựa chọn tốt nhất. Bọn hắn cần một nơi an toàn yên tĩnh để tu luyện, không có thực lực tấc bước khó đi. Ở Nhị trọng thiên, thực lực Lục Ly tính là lót đáy, với chút thực lực ấy trừ tìm nơi nào đó thành thật tu luyện ra thì chẳng làm được gì nữa cả. Thương thế Viên Binh còn chưa khỏi hẳn, Lục Ly và Lê thúc cũng không vội ở nhất thời. Từ chỗ này tới Thiên Vân Sơn cách một đoạn tương đối xa, dù trên đường một mực bình an vô sự, ít nhất cũng cần hai ba tháng, muộn thêm một ngày hai ngày không thành vấn đề. Viên Binh khôi phục rất nhanh, hai ngày sau về cơ bản đã khỏi hẳn, sau khi tỉnh lại, hắn lập tức quỳ xuống hành lễ với Lê Thiên: - Gặp qua đại nhân! Thực lực Viên Binh mạnh hơn Lê Thúc một chút, nhưng tình thế không bằng người, mạng nhỏ của hắn bị Lê thúc nắm ở trong tay, tự nhiên phải cúi đầu thuần phục. Lê thúc khẽ gật đầu, chỉ vào Lục Ly nói: - Bái kiến công tử! Viên Binh nhìn sang, ánh mắt mang theo một tia e ngại, hành lễ với Lục Ly, miệng nói: - Viên Binh diện kiến công tử. Hư Không Trùng của Lục Ly khiến Viên Binh chịu không ít đau khổ, hắn tự nhiên hận Lục Ly đến tận xương, chỉ là lúc này không dám biểu lộ ra, bằng không sẽ bị Lê thúc chém giết trong nháy mắt. - Đi thôi, tới Thiên Vân Sơn! Lục Ly phất tay, tiến vào trong Thần Sơn, Thần Sơn biến thành một quả cầu nhỏ, bay đến trên tay Lê thúc. Đây là điều sớm được Lục Ly và Lê thúc thương lượng từ trước, Lê thúc mang theo hắn đi tới, như vậy sẽ càng an toàn, tốc độ cũng càng nhanh, thời khắc then chốt hắn còn có thể lợi dụng Hư Không Trùng đánh lén. Lê thúc để Viên Binh đi trước dẫn đường, Viên Binh càng thêm quen thuộc nơi này, hắn đã lăn lộn ở Thiên Ma Đảo rất nhiều năm. Trước đó từng cùng theo một nhóm cường giả du tẩu trên đảo, cướp bóc võ giả cấp thấp. Cách đây không lâu nhóm bọn hắn gặp phải một cường giả, bị giết gần hết, mấy người còn lại tách ra đào tẩu. Hắn may mắn không bị giết, chạy trốn tới nơi này, không ngờ lại lật thuyền trong mương. Có Viên Binh dẫn đường, hành trình an toàn lên rất nhiều. Viên Binh biết rõ nơi cư trú của một ít lão quái vật đang tiềm tu, hắn dẫn Lê thúc đảo tới đảo lui, đi hơn mười ngày mà không hề gặp phải người nào. Ngày thứ mười sáu! Viên Binh đột nhiên ngừng lại, Lê thúc thần sắc giới bị nhìn chăm chăm phía trước mặt, bởi vì trước mặt ẩn ẩn truyền đến tiếng nổ vang trầm muộn, chứng tỏ có người đang đánh nhau. - Vòng tránh đi! Lê thúc không muốn đi quan chiến, vạn nhất là hai nhóm cường nhân đang khai chiến, bọn hắn đi qua rất dễ bị ngộ sát, náo nhiệt như thế tốt nhất đừng dây vào thì hơn. Bọn hắn không muốn xem náo nhiệt, náo nhiệt lại tìm tới bọn hắn. Hai người vừa lách vòng sang bên trái, nhóm người nơi xa cũng ngay lập tức vọt tới bên này. Lê thúc và Viên Binh vội vàng tiềm phục ẩn núp, trên đầu rõ ràng đang có hai nhóm người đánh nhau, bọn hắn không muốn bị cuốn vào tranh chấp thế này. Nhân số hai bên tổng cộng có hơn năm mươi người, hiện tại nhóm hơn ba mươi người chính đang truy sát nhóm hơn hai mươi người, mặc dù chiến lực của đại bộ phận đám người kia đều yếu thua Viên Binh Lê Thúc, nhưng rốt cuộc nhân số quá nhiều, một khi bị vây giết vẫn rất phiền toái. Hưu! Cũng may nhóm trước vội vã chạy trốn, nhóm sau vội vã truy sát, không ai chú ý đến hai người Lê Thiên. Cả đám khoái tốc phi hành, chớp mắt đã lướt qua trên đỉnh đầu Lê thúc và Viên Binh. - Ồ! Đột nhiên, một người trong đó phát ra tiếng hô kinh ngạc, đảo mắt nhìn xuống chỗ Lê thúc và Viên Binh, miệng kêu to: - Nơi này có hai tên ẩn nấp! Bá bá bá! Hơn mười đạo thần niệm quét xuống, tên cường giả đi đầu hét lớn: - Lưu lại bốn người diệt bọn hắn, những người còn lại tiếp tục đuổi giết! Hưu! Bốn người phía sau cùng bay ngược trở về, một người từ đằng xa đã vung chưởng đánh tới, từng mảnh đất đá chỗ ngọn núi nơi Lê thúc và Viên Binh ẩn núp bị xới tung, cát bụi ngập trời, cự thạch bắn tung toé, đỉnh núi đổ sụp xuống. Hưu! Lê Thiên và Viên Binh lao vút lên, hai người không chiến đấu mà quay đầu bay về hướng bắc. Không phải bọn hắn sợ bốn người này, mà là sợ một khi khai chiến với bốn người sẽ dẫn tới càng nhiều người, hai người định trước thoát đi một đoạn, nếu bốn người kia vẫn theo sát không bỏ thì hẵng khai chiến. Tốc độ Lê Thiên và Viên Binh đều rất nhanh, nhưng bốn người kia đều không e sợ, bọn hắn thấy nhân số bên mình áp đảo, hoàn toàn có cơ hội đánh giết hai người Lê Thiên. Tốc độ sáu người cực nhanh, mấy chục giây đã lao đi mấy vạn dặm. Lê Thiên và Viên Binh phát hiện không cắt đuôi được bốn người bèn liếc nhau, binh khí hiện ra trong tay, chuẩn bị chém giết bốn người này. - Giết! Lê thúc gầm lên, hắn và Viên Binh đồng thời xoay lưng, nhắm một người trong đó mà tấn công, hai dải lụa kinh thiên bắn ra. Người đi đầu phía bên kia muốn tránh né thì đã muộn, bị hai đạo dải lụa đánh trúng, cả người bị nện bay. - Tìm chết! Ba người còn lại phẫn nộ không thôi, một người trong đó hóa thành hư ảnh, sát na sau liền đã xuất hiện bên cạnh Viên Binh, vung trảo cắm lên lưng hắn. Viên Binh trở tay đâm tới một kiếm, không ngờ người kia lại có chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, trường kiếm căn bản không đâm xuyên được. Ầm! Viên Binh bị đánh bay, sau lưng be bét máu tươi, nếu không phải nhục thân hắn cường hoành, lúc này e rằng đã bị trảo vừa rồi xuyên thủng. Đồng thời với đó, hai người khác vọt tới chỗ Lê thúc, cùng lúc phát động công kích mãnh liệt. Ông! Lê thúc đột nhiên tan biến giữa trời, chỉ thấy một ngọn núi nhỏ xíu lấp lánh quang mang lơ lửng giữa không trung, tiếp đó côn trùng bay ra đầy trời. Hai người kia một người phản ứng cực nhanh, lập tức rút lui, người còn lại thì bị Hư Không Trùng bao trùm không thoát ra được.
Chương 2489 Ở Thiên Ma Đảo cũng có một tòa
Ầm! Thần Sơn cấp kịch biến lớn, cường hành đụng trúng người này, thoáng chốc liền nện văng hắn va vào ngọn núi gần đó. Tiếp sau, bên trong Thần Sơn lóe lên quang mang, Lê thúc xuất hiện, trọng kiếm ầm ầm nện lên đầu người kia. A! Hư Không Trùng bắt đầu gặm cắn bên trong thân thể, hắn chính đang thất kinh, Lê Thúc lại bất ngờ xuất hiện dùng trọng kiếm tấn công, hắn quên cả tránh né hay ngăn cản, cứ thế bị trọng kiếm đánh lên đầu. Ầm! Lê thúc cảm ngộ được một loại chân ý tương tự bí thuật Toái Hồn của Lục Ly, uy lực lại lớn gấp không biết bao lần. Lực lượng cường đại truyền ra từ mũi kiếm, nổ tung trong đầu người kia. - Hoàn mỹ! Lê thúc đại hỉ, vừa rồi Lục Ly truyền âm cho hắn, nói sẽ phối hợp khai chiến. Không ngờ ngay từ lần phối hợp đầu tiên đã hoàn mỹ như vậy, mặc dù hắn cũng có thể đánh giết võ giả này, nhưng phối hợp cùng Lục Ly khiến mọi thứ trở nên đơn giản và nhẹ nhàng đi nhiều. Hắn một tay nắm lấy Thần Sơn, thân hình như cuồng long bay vút đi, mục tiêu lần này là tên khoác chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo. Hưu! Viên Binh cũng từ phía dưới bay vụt lên, nhắm thẳng đến võ giả đang bị trọng thương. Bên này Lê thúc rất nhanh liền áp sát tên võ giả thân khoác chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo. Hắn không công kích từ xa, mà trước nghĩ cách tới gần nhằm sáng tạo cơ hội cho Lục Ly. Phanh phanh phanh! Trọng kiếm và lợi trảo không ngừng va chạm, lợi trảo này rõ ràng cũng là bảo vật, trọng kiếm hắn chém lên không khác gì chém vào binh khí, tay hắn còn bị chấn rung tê rần. Thần niệm Lục Ly yên ắng quét tới, nhưng thân pháp người này quá quỷ dị, chợt xa chợt gần, hơn nữa rõ ràng còn có ý đề phòng Thần Sơn, Lục Ly một mực không tìm được cơ hội để ra tay. Oanh! Bên kia Viên Binh đã đâm chết tên võ giả trọng thương, cục diện biến thành hai chọi hai. Áp lực lên thân Lê thúc không còn lớn như trước, chiến lực Viên Binh lại tương đối mạnh, mặc dù bị thương song vẫn có thể đè tên võ giả còn lại ra mà đánh. - Đi hợp vây với Viên Binh giết tên còn lại, người này nhất định sẽ đánh lén ngươi! Lục Ly đột nhiên linh cơ khẽ động, truyền âm cho Lê thúc, mắt Lê thúc đảo nhẹ, trường kiếm trong tay đâm ra mấy chiêu, sau đó như tên nhọn bắn ngược mà đi, lao thẳng tới chỗ Viên Binh. Quả nhiên... Võ giả khoác chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo cuống lên, thân thể biến thành hư ảnh, trực tiếp đâm xuyên hư không, một giây sau liền xuất hiện ở sau lưng Lê thúc. Ông! Đúng lúc này, Thần Sơn trong tay Lê Thúc lóe lên quang mang, Lê thúc bị Thần Sơn hút vào, tiếp đó Hư Không Trùng hiện ra đầy trời, gào thét lao đến võ giả đang đâm xuyên tới. Hư Không Trùng biến thành hư ảnh, nháy mắt đã có vài chục vạn Hư Không Trùng tiến vào trong thân thể người kia. - Hả? Võ giả kia biến sắc, cả người đột nhiên bắn ngược xuống, vọt thẳng vào lòng đất, rất nhanh liền tan biến không thấy tăm hơi. - Trốn rồi? Lục Ly thầm hô đáng tiếc, hắn đang muốn kiếm một kiện chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo để mặc. Không ngờ người này phản ứng nhanh như vậy, gần như không chút ngập ngừng lập tức thoát đi. Chuyện còn lại liền dễ làm, Lục Ly phóng ra Lê thúc, cùng Viên Binh hợp vây giết nốt tên võ giả còn lại. Người kia vốn định đào tẩu, đáng tiếc bị Viên Binh cuốn lấy, sau khi Lê thúc gia nhập chiến đoàn, rất nhanh liền bị Viên Binh vung kiếm đâm chết. Quét dọn chiến trường, thu lại tất cả bảo vật và không gian giới chỉ, Lục Ly kéo Viên Binh vào trong Thần Sơn dưỡng thương, Lê thúc một mình mang theo Thần Sơn khoái tốc đào tẩu. Nếu còn không trốn, e là mấy chục người kia sẽ quay lại truy sát Lê thúc. Một hơi trốn ra mấy trăm vạn dặm, xác định phía sau không có ai truy sát, Lê thúc như trút được gánh nặng. Hắn truyền tin cho Viên Binh hỏi dò lộ tuyến, sau đó cứ thế đi tới. Viên Binh bị thương không nhẹ không nặng, dù sao đi đường cũng không cần quá nhiều người, Lục Ly liền để Viên Binh ở lại trong Thần Sơn trị liệu nốt thương thế. Ở Thiên Ma Đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ địch tập sát, nhất định phải thời thời khắc khắc bảo trì trạng thái tốt nhất, bằng không rất dễ bị người chém giết. Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ! Lê Thúc đang bôn tẩu thì chợt ngừng lại, trên mặt thoáng hiện vẻ sợ hãi. Bởi vì hắn đi ngang qua một hồ lớn, đáy hồ bất ngờ quét ra một đạo thần niệm, thần niệm kia khiến hắn lạnh cả sống lưng, cảm giác hệt như đang đối mặt điện chủ Hắc Viêm Điện. Hắn hoàn toàn không dám động, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy dọc xuống. Nếu cường giả này mà ra tay, hắn và Lục Ly Viên Binh cộng lại đều không địch nổi một chiêu. - À... Bên trong Thần Sơn, Lục Ly và Viên Binh cũng khẽ run lên, bởi vì đạo thần niệm kia trực tiếp quét vào bên trong Thần Sơn, đảo qua trên người Lục Ly và Viên Binh. Hai người đều cảm ứng được sự cường đại của đạo thần niệm này, khoan nói thực lực đối phương khủng bố tới cỡ nào, chí ít linh hồn tuyệt đối mạnh đến không cách nào đong đếm. Lục Ly và Viên Binh không dám động, gặp phải cường giả cấp bậc như thế, bất kỳ dị động nào cũng đều vô dụng. Chỉ còn biết trông xem cường giả này liệu có động sát tâm hay không, nếu người này động sát tâm, dù có là cha của Thiên Vương cũng không cứu được bọn hắn. - Cửu Kỳ Sơn! - Ba chữ đột nhiên bay ra, vang lên trong linh hồn ba người Lục Ly. Lục Ly và Lê thúc biến sắc, cảm giác tuyệt vọng dâng lên từ tận sâu trong linh hồn. Đối phương đã nhận ra Cửu Kỳ Sơn, như vậy khả năng ra tay cướp đoạt là rất lớn. Dù Lục Ly chủ động nhường ra Cửu Kỳ Sơn, cường giả này có lẽ cũng sẽ giết người diệt khẩu, phòng ngừa tin tức tiết ra. Cửu Kỳ Sơn chính là bảo vật của Mục Đế, một chí cường giả ở Tam trọng thiên, đối diện bảo vật như thế, đổi lại là ai cũng sẽ động tâm. Ông! Mắt Lục Ly khẽ lấp lánh, hắn chủ động truyền tống đi ra, chắp tay nói: - Hồi bẩm tiền bối, bảo vật này của tiểu tử hẳn là Cửu Kỳ Sơn, chẳng qua còn thiếu ba tòa Thần Sơn chưa tìm được. Đối mặt cường giả như thế, đùa nghịch tiểu tâm cơ không khác gì tự sát, chi bằng thoải mái thừa nhận. - Ừm, đúng thật!
Chương 2490 Phải chết không nghi ngờ
Rất nhanh, giọng nói kia lần nữa vang lên, ngữ khí bình thản không mang theo chút tình tự nào, khiến Lục Ly và Lê thúc khẽ thở phào một hơi. Lát sau, tiếng nói kia tiếp tục truyền tới: - Tiểu tử, ngươi không sợ bản tọa ra tay chiếm đoạt bảo vật, chém giết các ngươi? - Sợ chứ! Lục Ly chắp tay, thần sắc đắng chát nói: - Ai cũng không muốn chết, tiểu tử càng không muốn chết. Chỉ là chiến lực tiền bối cường đại như thế, tiểu tử nói nhiều cách mấy cũng vô dụng, nếu hôm nay phải chết ở đây, chỉ có thể trách số mệnh tiểu tử không tốt. - Ha ha ha! Cường giả kia đột nhiên cười lớn, nói một câu khiến Lục Ly và Lê Thiên mừng như điên: - Tiểu tử ngươi thông minh đấy, các ngươi đi đi, bản tọa sống mấy chục vạn năm, còn chưa đến nỗi làm khó dễ đứa trẻ nít vắt mũi chưa sạch như ngươi, một tòa Cửu Kỳ Sơn tàn khuyết mà thôi, bản tọa còn không để vào trong mắt. - Đa tạ tiền bối! Lục Ly cùng Lê Thiên đồng thời cúc cung hành lễ, lúc hai người đang định vòng tránh đi, cường giả kia đột nhiên truyền âm cho riêng Lục Ly: - Nếu bản tọa nhớ không lầm thì trên Thiên Ma Đảo cũng một tòa Cửu Kỳ Sơn, cụ thể ở trong tay ai bản tọa quên rồi, có thể được đến hay không phải xem vận khí và thực lực của ngươi. Được đến Thần Sơn kia, uy lực Cửu Kỳ Sơn trong tay ngươi sẽ bạo tăng. ... Lục Ly lại tiến vào trong Thần Sơn, lần này hắn để Lê thúc thu Thần Sơn vào không gian giới chỉ, nếu gặp chuyện liền lập tức thả bọn hắn ra là được. Như vậy có thể tránh miễn cường giả phát hiện Cửu Kỳ Sơn, vừa rồi cường giả kia không ngấp nghé, không có nghĩa là những cường giả khác sẽ không ngấp nghé. Lê thúc mang theo Lục Ly Viên Binh khoái tốc hành tẩu, sau khi đi được mấy chục vạn dặm, cảm giác lạnh toát sống lưng mới hoàn toàn biến mất. Vừa rồi đúng thật quá nguy hiểm, nếu cường giả kia muốn giết người đoạt bảo, ai cũng đừng hòng chạy thoát. - Có một tòa Thần Sơn ở ngay trong Thiên Ma Sơn? Nếu dung hợp được tòa Thần Sơn thứ bảy, uy lực Cửu Kỳ Sơn sẽ bạo tăng? Lục Ly không khỏi có chút mong đợi, hắn và Tiểu Lục đã trao đổi qua, biết nếu có thể dung hợp đủ chín tòa Thần Sơn, uy lực sẽ vô cùng khủng bố. Chỉ là biển người mênh mông, ai biết toà Thần Sơn kia ở đâu? Hơn nữa nếu chỉ là một tòa Thần Sơn đơn lẻ, uy lực không mấy đáng kể, chắc giờ đang được đặt trong ngóc ngách một không gian giới chỉ nào đó cũng nên? Chẳng lẽ hắn phải tìm đến từng tên võ giả ở Thiên Ma Đảo để xác minh? Vạn nhất toà Thần Sơn kia nằm trong tay Đại Ma Vương thì sao? Không lẽ hắn phải đi tìm Đại Ma Vương để đòi? - Ai... Lục Ly phát hiện khả năng tìm ra được tòa Thần Sơn thứ bảy là rất nhỏ, chuyện này chỉ có thể xem duyên phận. Nếu không đụng phải, có cưỡng cầu cũng vô dụng. Lê thúc và Viên Binh trao đổi một phen, chọn ra lộ tuyến an toàn nhất. Chẳng qua an toàn này chỉ là tương đối, rốt cuộc trên Thiên Ma Đảo có không biết bao nhiêu người đang không ngừng du tẩu, ai dám chắc có thể tránh được hết cường giả? Thần Sơn thu vào trong không gian giới chỉ, thần niệm Lục Ly không cách nào thò ra. Hắn bèn dứt khoát bế quan tiếp tục tu luyện, gần đây trạng thái Huyền Linh chi cảnh sắp được đến thăng hoa, hắn phải tranh thủ thời gian mau chóng tiến hóa. Thời gian dần trôi, vận khí ba người Lục Ly không sai, đi tới bốn năm ngày, mặc dù hai lần gặp phải võ giả. Nhưng võ giả gặp phải ở cả hai lần đều không quá mạnh, một lần đối phương không dám tìm Lê thúc gây sự, một lần Lê thúc kịp thời vòng tránh đi. Ngày thứ sáu, Lục Ly đang tu luyện thì bị đánh thức, Lê thúc truyền âm nói gặp phải phiền toái. Thần niệm Lục Ly quét ra, thấy Thần Sơn đã được phóng thích, hắn lập tức thả ra Viên Bình sớm đã khôi phục từ mấy ngày trước. - Tám người? Thực lực chẳng ra làm sao, lại dám chặn đường! Thần niệm Lục Ly đảo quanh một lượt, phát hiện trước mặt có tám tên võ giả, khí tức tương tự Diêm Chân. Sau khi thấy Viên Binh đi ra, sắc mặt cả đám khẽ biến, bọn hắn còn phát hiện thần niệm Lục Ly, nét mặt ai nấy lập tức càng thêm khó coi. Ai biết trong Thần Sơn còn có bao nhiêu người? Không chừng lát nữa Lê thúc lại thả ra mười mấy người cũng nên. Bọn hắn vốn tưởng có ưu thế nhân số nên mới chặn đường Lê thúc, nếu bên này vẫn cất giấu thêm người, bọn hắn liền đá phải ván sắt. - Lão đại, giờ làm thế nào? Phía đối diện, một tên trung niên trong đám quay đầu hỏi lão giả tóc xám thủ lĩnh, lão giả ánh mắt lấp lánh, cắn răng khua tay nói: - Động thủ! Ông! Còn chưa dứt lời, bên này Viên Binh đã động thủ trước, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường cung, dây cung giật động liên hồi, từng mũi tên như hắc ảnh gào thét bay đi, tốc độ nhanh đến dọa người. Chỉ một hơi thời gian đã bắn ra mấy chục mũi, hắc tiễn bắn ra liên miên không dứt, xé rách cả hư không. Phanh phanh phanh! Trước mặt lão giả hiện ra quang thuẫn màu trắng, quang thuẫn này là do khí lưu ngưng tụ mà thành, khí lưu còn đang không ngừng xoay tròn, từng mũi hắc tiễn vọt tới đều bị quang thuẫn nuốt chửng. - Ha ha! Viên Binh cười lạnh, trong mắt lóe lên hàn quang, miệng quát khẽ: - Bạo! Rầm rầm rầm! Quang thuẫn đột nhiên phát nổ, từng mảnh không gian xung quanh cũng phát nổ theo. Sóng xung kích khủng bố bỗng chốc cuốn thốc ra, nổ bay mấy tên võ giả gần đó. - Rút lui... Lão giả tóc xám bị nổ cho máu me khắp người, hoảng hốt vừa giật lùi vừa rống to. Viên Binh cười lạnh, trường cung tiếp tục bắn tên. Lần này khác với lần trước, hắc tiễn như từng con rắn độc uốn éo, tốc độ càng nhanh, nhẹ nhàng đuổi kịp mấy người, cuốn lấy bọn hắn. - Với chút thực lực như thế mà cũng học đòi đi cướp giết người ta? Viên Binh giễu cợt nói, Lê thúc bắn tới, trọng kiếm trong tay nện tới một tên võ giả đang bị hắc tiễn trói chặt. Tiếng nổ ầm vang, đầu võ giả kia vỡ vụn, cả người bị nện bay. Phanh phanh phanh! Lê thúc và Viên Binh liên thủ, tám người không thoát được một ai, lần lượt bị đồ sát sạch sẽ. Thần niệm Lục Ly một mực theo dõi tình hình bên ngoài, thấy vậy không khỏi ngấm ngầm tán thưởng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất