Chương 2491 Phải chết không nghi ngờ
Chiến lực Viên Binh quả nhiên rất mạnh, hắn chỉ thiếu mỗi chiến giáp và binh khí Hồng Linh Thiên Bảo, nếu không chiến lực sẽ càng mạnh thêm mấy phần. - Lực công kích của ta vẫn quá yếu, khả năng phòng ngự cũng kém, tốc độ càng không được, điểm mạnh duy nhất là năng lực phòng ngự của linh hồn! Lục Ly phân tích đối chiếu một phen, phương diện phòng ngự có thể nghĩ cách tìm lôi điện hấp thu, đây là cách đề thăng nhục thân nhanh chóng nhất. Về phần lực công kích, hoặc là lĩnh hội chân ý cường đại, hoặc là cảm ngộ một chân ý mới để dung hợp vào trong Sát Đế quỷ trảm, tăng lên số lần lộn vòng của Sát Đế quỷ trảm. Hiện tại Sát Đế quỷ trảm chỉ có tam chuyển, nếu đạt tới tứ chuyển, ngũ chuyển thậm chí thập chuyển, đến lúc đó ngay cả Thiên Thần tam kiếp hẳn cũng có thể nhẹ nhàng chém giết. Đương nhiên lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực lại rất tàn khốc, dung hợp chân ý mới vào Sát Đế quỷ trảm là điều vô cùng khó khăn, muốn làm được cần có thời gian và vận khí. Còn về tốc độ di chuyển thì lại càng khó, hoặc là tìm một kiện Hồng Linh Thiên Bảo có thể đề thăng tốc độ, hoặc là nỗ lực tu luyện thần lực. Thần lực cường đại, tốc độ tự nhiên cũng sẽ tăng lên. Hoặc còn một cách khác là cảm ngộ chân ý phương diện tốc độ. - Đi! Bên kia Lê thúc và Viên Binh quét dọn chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm, sau đó tiếp tục tiến lên. Lần này Viên Binh không tiến vào Thần Sơn, thương thế hắn đã khỏi hẳn, lại càng quen thuộc tình hình Thiên Ma Đảo, để hắn dẫn đường sẽ càng thêm an toàn. Lục Ly không để ý mấy chuyện này, tiếp tục an nhàn bế quan tu luyện. Lê thúc và Viên Binh không truyền âm, hắn cái gì đều không quản. Đoạn đường sau đó không mấy an bình, đi được hơn một tháng mà đã mấy chục lần gặp phải võ giả, Lê thúc và Viên Binh không truyền âm cho Lục Ly, bởi vì với chiến lực Lục Ly hiện tại cũng chẳng giúp được gì nhiều. Bởi vì Lục Ly mải tu luyện nên căn bản không biết. Viên Binh dẫn đường vòng tránh qua những nơi cường giả tiềm tu và phạm vi các đại thế lực, thế nên võ giả gặp phải gần đây đều không quá mạnh. Hôm qua bọn hắn gặp phải võ giả mạnh nhất từ đầu hành trình đến nay, là một độc hành hiệp, Viên Binh và Lê thúc đều không phải đối thủ của người này, kém chút bị đối phương đánh chết. Lê thúc và Viên Binh liều mạng đào tẩu, đối phương cũng có chỗ cố kỵ, sau cùng thật không dễ dàng mới thành công trốn thoát được. - Nhanh, nhiều nhất ba ngày liền có thể đến Thiên Vân Sơn! Sau khi trốn thoát, hai người tìm tới một sơn động nhỏ ẩn náu dưỡng thương nghỉ ngơi, Viên Binh nhìn địa đồ, thở dài một hơi. Lê thúc lại nhìn về phương xa, khẽ gật đầu. Hi vọng ba ngày tới sẽ thuận lợi, chỉ cần đến được Thiên Vân Sơn liền triệt để an toàn. Viên Binh đột nhiên ngước mắt nhìn Lê thúc nói: - Đại nhân, sau khi đến Thiên Vân Sơn có thể giải độc giúp ta được không? Ta không thể tiến vào Thiên Vân Sơn, bằng không tất chết không nghi ngờ! - Sao lại tất chết không nghi ngờ? Lê Thúc nghi hoặc, chẳng phải Thiên Vân Sơn rất an toàn ư? - Bởi vì ta từng đắc tội qua một người, hiện tại người này chính đang ở Thiên Vân Sơn! Viên Binh đắng chát nói: - Chiến lực hắn không hơn ta là mấy, nhưng hình như hắn là một thống lĩnh ở Thiên Vân Sơn, hắn có thể tuỳ tiện tìm một lý do nào đó để xử ta... - Được thôi! Lê Thúc trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu nói: - Đợi đến dưới Thiên Vân Sơn, ta liền giúp ngươi giải độc, trả lại tự do cho ngươi! Đến Thiên Vân Sơn liền triệt để an toàn, khi ấy tác dụng của Viên Binh đã không lớn, đoạn thời gian kề vai chiến đấu vừa qua Viên Binh đã giúp không ít, Lê thúc đương nhiên sẽ không làm khó Viên Binh. Viên Binh vội vàng bái tạ, từ khi bị Lê thúc khống chế, hắn liền không nghĩ tới còn giữ được mạng sống. Lại không ngờ Lê thúc cũng tính phúc hậu, lập tức đáp ứng trả lại tự do cho hắn. Hai người nghỉ ngơi nửa ngày, thương thế khôi phục phần nào, lần nữa tiếp tục lên đường. Còn thiếu mấy ngày lộ trình, hi vọng có thể một mực bình an vô sự. Bên trong Thần Sơn, Lục Ly hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài, gần đây hắn tu luyện đến bước then chốt, trạng thái Huyền Linh chi cảnh đã sắp đột phá, dù trời bên ngoài có sập xuống, Lê thúc không truyền âm thì hắn cũng sẽ không quản. Một ngày, hai ngày! Trên đường Lê thúc và Viên Binh chỉ gặp hai tên võ giả, hai bên vừa thăm dò thấy đối phương liền vòng tránh đi. Sắp đến Thiên Vân Sơn, Lê thúc và Viên Binh đều không giấu được hưng phấn. Một người là có thể tạm thời an định, một người là có thể giành lại tự do, tâm tình tự nhiên đều rất tốt. Lúc này hai người đã rất gần Thiên Vân Sơn, chỉ còn chưa đến nửa ngày lộ trình. Ở dưới chân Thiên Vân Sơn, tuy số lượng võ giả sẽ rất nhiều, nhưng cường giả hẳn không đến nỗi làm loạn ở đấy? Rốt cuộc làm thế chính là khiêu hấn chủ nhân Thiên Vân Sơn, dù có là cường giả hung thần ác sát đến mấy cũng không dám đắc tội chủ nhân Thiên Vân Sơn. Hai người tận lực lao nhanh, chỉ là không dám quá mức rêu rao, thậm chí không dám phi hành, như hai con u hồ vọt đi. Đi được chừng hai canh giờ, trên đường quả nhiên gặp một vài người, nhưng không ai dám động thủ, chỉ âm thầm thăm dò lẫn nhau. Phía chân trời xa xa, ẩn ẩn thấy được một ngọn núi cao ngất tận tầng mây, đấy chắc là Thiên Vân Sơn rồi. Hai người cuồng hỉ, Viên Binh thỉnh thoảng còn liếc nhìn Lê thúc, chờ mong Lê thúc giải độc cho mình. - Đi thêm một lát rồi ta giải độc cho ngươi! Lê Thúc phất phất tay, đến được nơi này hắn đã yên tâm phần nào, dưới Thiên Vân Sơn ắt hẳn có quân đội tuần tra, không ai lại to gan lớn mật đến độ dám chặn giết ở đây cả. Hưu! Hai người tung mình bay vọt lên một tòa núi nhỏ, đúng lúc này bên trong núi nhỏ kia, một đạo thần niệm cường đại đột nhiên quét ra, tiếp đó núi nhỏ nổ tung, một tên võ giả bắn tới, vung quyền nện lên thân Lê thúc. Ầm! Ngoài thân Lê thúc có khí lưu màu xanh vờn quanh, năng lực phòng ngự của khí lưu này rất mạnh, không hề yếu thua chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo. Nhưng một quyền kia trực tiếp đánh tan khí lưu màu xanh, chặt gãy nửa chân Lê thúc.
Chương 2492 Bất minh bất bạch
Hưu! Viên Binh phản ứng cực nhanh, vung kiếm bổ xuống đầu võ giả kia. Cú bổ này khiến hắn cảm thấy như bổ lên thần minh, trường kiếm bị phản chấn chếch sang bên, trong mắt người kia chớp qua một tia hung ác bạo ngược, bàn tay trùng trùng chộp tới, bắt lấy chân Viên Binh, sau đó dùng sức vặn mạnh, nguyên bàn chân Viên Binh cứ thế bị quay thành bánh quai chèo. - A! Viên Binh thống khổ kêu thảm, hắn cũng là người cực kỳ quyết đoán, lập tức vung lên trường kiếm chém xuống bắp chân, đồng thời chân kia đá lên đầu võ giả, mượn lực bắn ngược ra sau. - Đi! Lê thúc kinh hãi, vội hét lớn với Viên Binh. Người này quá mạnh, tuyệt đối là Thiên Thần nhị kiếp đỉnh phong, lấy chiến lực hai người tuyệt đối không cách nào địch lại. Giờ chỉ còn một tuyến sinh cơ, đó chính là vọt đến dưới Thiên Vân Sơn, mượn nhờ quân đội Thiên Vân Sơn uy hiếp, bức người này không dám tiếp tục truy sát. Tốc độ hai người đều được đề thăng đến cực đại, Lê thúc còn không ngừng phóng thích công kích từ xa, ngăn cản người kia đuổi theo. Mặc dù đứt mất một chân, Viên Binh cũng cắn răng lấy ra trường cung, vừa chạy trốn vừa bắn tên ngăn cản người kia. Người kia gào thét lao đến, tốc độ nhanh hơn Lê thúc và Viên Binh một chút. Chỉ là Lê thúc và Viên Binh liên tục phóng thích công kích từ xa, giảm yếu tốc độ người này, khiến cự ly song phương một mực được bảo trì trong khoảng mười dặm. Gần, gần rồi! Nửa nén hương sau, hai người thấy được tòa sơn mạch bị sương mù nhàn nhạt bao phủ trước mặt, nhìn thấy dưới chân núi quả nhiên có từng đội võ giả mặc chiến giáp màu bạc tuần tra. Hai người mừng đến thiếu chút phát khóc, điên cuồng bay tới, ngừng luôn công kích người phía sau, sợ làm thế sẽ chọc giận quân đội Thiên Vân Sơn. Dưới chân Thiên Vân Sơn có hai đội quân sĩ, cả hai đều bị hấp dẫn tới bởi chiến đấu bên này. Võ giả truy sát phía sau thấy nhiều quân sĩ như vậy khóa chặt phía này, tiếp tục truy sát thêm hai dặm liền dừng lại. Hắn mắt lạnh nhìn theo hai người Lê thúc và Viên Binh một lúc rồi quay người bỏ đi. Lê thúc và Viên Binh như trút được gánh nặng, hai người không dám dừng lại, tiếp tục phóng về phía Thiên Vân Sơn. Viên Binh nuốt một viên đan dược trị thương, máu tươi ngừng chảy, một chân Lê thúc cũng bị đánh gãy, chẳng qua chút thương thế này không tính là gì, chỉ cần nửa ngày là có thể khôi phục. Bá bá bá! Lúc còn cách Thiên Vân Sơn chừng hơn mười dặm, Viên Binh đột nhiên ngừng lại, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch. Lê thúc cũng ngừng, kinh nghi hỏi: - Sao thế? Trong mắt Viên Binh toàn là hận ý, cắn răng truyền âm nói: - Cừu gia của ta ở ngay trước mặt, hắn phát hiện ta! - Ách! Lê thúc hơi ngớ, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, nếu giờ mà Viên Binh thối lui, cừu gia kia chắc chắn sẽ không buông tha. Dù không len lén truy sát cũng sẽ tìm người đuổi giết. Viên Binh đã đứt một chân, muốn khôi phục chí ít phải mất một ngày, thời gian một ngày là đủ cho cừu gia kia bố trí xong xuôi hết thảy. Nếu Viên Binh đi theo Lê thúc tiến vào Thiên Vân Sơn, có lẽ trong thời gian ngắn không ai dám làm loạn, nhưng người kia nhất định sẽ nghĩ cách giết chết hắn, thậm chí có thể liên luỵ đến Lục Ly và Lê thúc. Lê thúc trầm ngâm thoáng chốc, nghĩ ra một cách để hòa giải, hắn truyền âm nói: - Hay là trước cứ tới Thiên Vân Sơn, chờ vết thương ngươi lành lại len lén rời đi? - Hả! Viên Binh nghĩ nghĩ, cảm thấy đây đúng là cách an toàn nhất có thể làm, hiện tại hắn mà rời đi thì tất chết không nghi ngờ. Tròng mắt hắn khẽ đảo, nói: - Đại nhân, ngươi đi trước đi, giả vờ không quen biết ta, như vậy sẽ không liên luỵ đến các ngươi. - Được! Giới chỉ trên tay Lê thúc lóe lên quang mang, ném ra một viên giải dược, sau đó nhanh chóng bay đi. Hắn không phải người mềm lòng, có thể giúp được Viên Binh chỉ nhiều chừng đó, hắn không thể để Viên Binh liên luỵ đến mình và Lục Ly được. Ông! Trong lúc phi hành, Lê thúc khoái tốc lấy ra Cửu Kỳ Sơn, truyền tống Lục Ly ra ngoài, Lục Ly còn đang tu luyện thì chợt bừng tỉnh, thần niệm quét qua, lập tức thu lại Cửu Kỳ Sơn, sau đó mới kinh ngạc nhìn sang Lê thúc. Hắn phát hiện Viên Binh theo ở phía sau, chỉ là trước mặt có hai đội quân sĩ, thế nên không dám mạo muội hỏi nhiều. - Chủ nhân, quay đầu lại giải thích với ngươi sau. Lê thúc truyền âm một câu, ngẫm nghĩ rồi lại dặn dò tiếp: - Lát nữa chắc phải ủy khuất chủ nhân giả làm cháu ta, như thế sẽ không dẫn người chú ý. - Được rồi, Lê thúc! Lục Ly không quá để ý chuyện xưng hô, hắn chiến lực thấp, tuổi lại trẻ, nếu Lê thúc cứ gọi hắn là chủ nhân, quả thực rất dễ khiến người để ý. Lê thúc mang theo Lục Ly bay đến trước mặt một trong hai đội quân sĩ, chắp tay nói: - Gặp qua chư vị đại nhân, chú cháu chúng ta đến gia nhập Thiên Vân Sơn! - Ha ha! Một trung niên ánh mắt âm lãnh, tóc dài búi ra sau gáy cười lạnh nói: - Các ngươi chẳng phải còn có đồng bạn ư? Sao lại không đi cùng? Mới đầu Lê thúc không biết cừu nhân của Viên Binh là ai, nhưng giờ nghe người này nói chuyện liền lập tức hiểu ra. Người này vừa khéo cũng là thống lĩnh, khí tức mạnh hơn Viên Binh một bậc, ngữ điệu mang theo sát khí, rõ ràng là tử địch của Viên Binh. Lê thúc gần như không chút ngập ngừng, chắp tay nói: - Đại nhân, người kia chỉ là vừa khéo đụng phải, chúng ta không quen, hắn không phải đồng bạn với chúng ta. - Ha ha, thật ư? Thống lĩnh tóc dài vung tay lên, hạ lệnh cho một tên quân sĩ dưới quyền: - Đưa hai người này vào núi gặp Vương thống lĩnh, thuận tiện giới thiệu qua cho bọn hắn về quy củ Thiên Vân Sơn, đừng để bọn hắn bất minh bất bạch chết đi. Lục Ly và Lê thúc nhìn nhau, trong mắt hai người thoáng chớp qua một tia lo lắng. Lê thúc thầm hận không thôi, xem ra tên thống lĩnh tóc dài này đã nhận định bọn hắn và Viên Binh là cùng một nhóm. Thiên Vân Sơn rất lớn, không phải chỉ riêng một ngọn núi, mà là nguyên một tòa sơn mạch khổng lồ, sơn mạch này còn rất đặc sắc, từng tầng từng tầng chồng lên nhau. Ngoài cùng là bốn mươi chín ngọn núi nhỏ, ở giữa là mười tám ngọn núi lớn, trung tâm là chủ phong, chủ phong còn chia làm ba tầng.
Chương 2493 Quy củ
Nói cách khác Thiên Vân Sơn được chia thành năm khu vực, mỗi khu vực lại có nồng độ thiên địa linh khí khác nhau. Ở tầng cao nhất trên chủ phong, thiên địa linh khí nồng nặc nhất, nghe nói miễn cưỡng có thể sánh ngang với Hồng Mông bí cảnh, chỉ cần hít một hơi ở đó cũng khiến thần lực được đề thăng. Võ giả Thiên Vân Sơn cũng chia làm năm cấp bậc, gồm Kim Ngân Đồng Thiết Mộc. Đẳng cấp khác nhau sẽ ở trong những khu vực khác nhau. Đẳng cấp này không phải chỉ quân sĩ Thiên Vân Sơn mới có, mà áp dụng cho tất cả mọi người, ngươi được đến thân phận đãi ngộ thế nào thì sẽ ở lại khu vực đó. - Vậy phải làm sao mới có được lệnh bài thân phận? Phân chia theo chiến lực à? Sau khi nghe xong tên quân sĩ giới thiệu, Lục Ly nhịn không được hiếu kì hỏi dò. Thực lực hắn hẳn là lót đáy, như vậy chỉ có thể cư trú ở khu vực ngoài cùng, Lê thúc chắc phải tách ra, cư trú trong khu vực thuộc mười tám ngọn núi lớn. - Xông Trấn Yêu Tháp! Quân sĩ chỉ lên chủ phong rồi nói: - Dưới chủ phong có Trấn Yêu Tháp, mỗi tháng mỗi người lại có một lần cơ hội đi xông Trấn Yêu Tháp, chỉ cần xông qua tầng thứ nhất Trấn Yêu Tháp liền không chỉ được đến thân phận thiết bài mà còn có thể được ban linh dược. Cứ thế mà tính, xông qua tầng thứ hai, liền có thể được đến thân phận đồng bài, tầng thứ ba là thân phận ngân bài, tầng thứ tư là thân phận kim bài. Nếu xông qua được tầng thứ năm, liền có thể được Thiên Vân Tiên Tử triệu kiến, đồng thời mỗi năm lại có một lần cơ hội tiến vào Hồng Mông bí cảnh! - Mỗi năm một lần? Mắt Lục Ly và Lê thúc đều sáng rực lên, Hỗn Độn bí cảnh thì khoan hẵng nghĩ, có thể đi vào Hồng Mông bí cảnh đã là cơ duyên lớn lắm rồi. Xông qua năm tầng Trấn Yêu Tháp, mỗi năm lại có một lần cơ hội tiến vào Hồng Mông bí cảnh, điều này quả thực khó mà tưởng tượng. - Không đúng... Lục Ly nhớ tới một chuyện, Hồng Mông bí cảnh là vô thượng bảo địa, Thiên Vân Tiên Tử làm sao có thể dẫn người tiến vào nơi như thế? Nếu Thiên Ma Đảo có lối vào một Hồng Mông bí cảnh, hẳn rằng sẽ bị Đại Ma Vương khống chế. Dù Thiên Vân Tiên Tử có là tộc muội được Đại Ma Vương yêu chiều nhất cũng sẽ không cho nàng quyền lợi lớn đến vậy mới đúng? Đương nhiên, loại chuyện này hắn không dám nói lung tung, chỉ có thể mập mờ hỏi dò: - Vị đại nhân này, Thiên Vân Sơn từng có bao nhiêu người xông qua được năm tầng Trấn Yêu Tháp? - Một người! Quân sĩ kia khẳng định nói: - Ba mươi năm trước từng có một người, chỉ là đến sau người này đi ra Thiên Ma Đảo, nghe nói bị giết rồi. - Một người... Lục Ly và Lê thúc liếc mắt nhìn nhau, nét mặt cả hai đều hiện rõ vẻ đắng chát, Thiên Vân Sơn có nhiều cường giả như vậy, mà chỉ một người xông qua năm tầng Trấn Yêu Tháp, xem ra hai người cũng đừng si tâm vọng tưởng làm gì. - Các ngươi nhớ cho kỹ! Tên quân sĩ trịnh trọng dặn dò: - Các ngươi vừa mới gia nhập Thiên Vân Sơn, chỉ có thể tính là mộc bài dân, trừ hành tẩu ở bốn mươi chín ngọn núi ngoại vi ra, nếu không phải đi xông Trấn Yêu Tháp mà dám cả gan tiến vào bên trong, lập tức giết không cần luận. Ngoài ra, ở Thiên Vân Sơn không cho phép tự tiện động thủ, có bất kỳ tranh chấp nào đều phải đi ra ngoài Thiên Vân Sơn giải quyết, ai dám động thủ, giết không cần luận! - Vâng, vâng! Lục Ly và Lê thúc vội ứng tiếng, tên quân sĩ dẫn hai người tiến vào bên trong một tòa núi nhỏ. Hai người không dám thăm dò lung tung, đảo mắt liếc nhìn, phát hiện nơi này có rất nhiều hang đá, rõ ràng đều là do nhân công đào móc, chi chi chít chít như là tổ ong vò vẽ. Tên quân sĩ dẫn hai người đến trên đỉnh núi, nơi đây chỉ có một tòa thành bảo duy nhất. Hắn chỉ vào hang đá gần đó rồi nói: - Mộc bài dân không có tư cách tu kiến thành bảo, các ngươi đi tìm hang đá nào đó không có người, hoặc là tự mình đào móc một cái. Nhưng không thể đào quá sâu, dưới núi có cấm chế, đào hỏng cấm chế giết không cần luận! Bên ngoài thành bảo có hai tên quân sĩ đứng gác, bọn hắn liếc nhìn Lục Ly và Lê thúc một cái rồi thả cho vào, bên trong có một tên thống lĩnh, bộ dạng hèn mọn, mặt sơn dương, để râu quai nón, thực lực mạnh hơn Lê thúc một bậc. - Đã giới thiệu qua hết quy củ rồi? Vương thống lĩnh liếc nhìn tên quân sĩ, sau khi được đến xác nhận, Vương thống lĩnh ném ra hai tấm lệnh bài bằng gỗ, mặt trên khắc hai chữ Thiên Vân, khua tay nói: - Mỗi tháng sẽ có ba ngày xông Trấn Yêu Tháp, thời gian còn lại không việc gì tốt nhất đừng đến phiền ta, đăng ký xong thì cút đi. Lục Ly và Lê thúc vội đăng ký tính danh, sau đó chắp tay lui ra, tên quân sĩ kia chỉ vào một ngọn núi xa xa nói: - Tòa đỉnh núi này gần đây có hơn mười người chết trong Trấn Yêu Tháp, các ngươi qua bên kia ở đi. Đúng rồi... mộc bài dân có nghĩa vụ phối hợp quân sĩ ra ngoài bắt giữ Độn Thú, nếu bị chiêu mộ, các ngươi nhất định phải phối hợp! - Được! Lục Ly và Lê thúc mới đến, hành sự đều rất đê điệu, thành thành thật thật đi tới đỉnh núi kia. Trên đường bọn hắn nhìn thấy tất cả sơn phong đều có hang đá, trong đa phần hang đá đều có cấm chế, xem ra đã có người ở. Hai người tới ngọn núi mà tên quân sĩ kia chỉ, thăm dò xung quanh một lượt, quả nhiên phát hiện có mười sơn động không ai cư trú. Lục Ly và Lê thúc trầm tư một lát, sau đó chọn một hang đá tương đối rộng thoáng sạch sẽ làm nơi cư trú. - Ta đi bố trí một ít cấm chế. Trong thạch động này đã có sẵn một ít cấm chế, chỉ là ở trong mắt Lục Ly thì đều vô cùng thấp cấp. Hắn và Lê thúc khả năng phải ở lại đây tu luyện một đoạn thời gian, tốt nhất vẫn nên bố trí chút cấm chế, đồng thời bố trí thêm mấy tụ linh pháp trận, như vậy mới càng thích hợp tu luyện. Bố trí pháp trận cấm chế loại này không tiêu tốn bao nhiêu thời gian, chỉ sau chừng ba nén hương, Lục Ly đã làm xong. Sau khi xác định cấm chế không vấn đề liền như trút được gánh nặng, tựa lưng lên vách đá nghỉ ngơi.
Chương 2494 Có vấn đề
Tới được Thiên Vân Sơn, hắn và Lê thúc xem như đã có chỗ an thân, chí ít không cần lo lắng bị giết. Tiếp theo liền nên tính đường phát triển, nhanh chóng mạnh lên. Không có thực lực cường đại, đừng nói đi ra Thiên Ma Đảo, dù là ở Thiên Vân Sơn Lục Ly cũng không dám ra ngoài. Lê thúc cũng thần sắc nhẹ nhõm ngồi bệt xuống, hắn từng sống rất lâu ở Nhị trọng thiên, đấu chí sớm đã bị ma diệt. Hiện tại chỉ mong cầu tìm cơ hội đón con gái về cùng, như thế dù chết cũng không có gì hối hận. Ầm! Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng nổ trầm muộn, Lục Ly và Lê thúc đồng thời mở mắt ra. Chẳng phải ở Thiên Vân Sơn tuyệt đối cấm chỉ chiến đấu ư? Sao lại có người dám ra tay đánh nhau? Hưu! Hai người lao ra hang đá, thần niệm quét về nơi tiếng nổ vọng lại. Hang đá xung quanh cũng xông ra rất nhiều quân sĩ, trong núi phát sinh chiến đấu tự nhiên hấp dẫn không ít người đến xem. - Viên Binh? Rất nhanh, Lục Ly biến sắc, thần sắc Lê Thúc cũng trở nên mất tự nhiên, hai người thấy được một đội quân sĩ chính đang vây công Viên Binh. Viên Binh vốn đã bị thương, giờ lại thương càng thêm thương, mắt thấy sắp bị giết tới nơi. - Là tên thống lĩnh kia! Thần niệm Lê thúc phát hiện trong đám người động thủ có tên thống lĩnh tóc dài, người này chính là tử địch của Viên Binh. Ánh mắt hắn chuyển lạnh, song không có bất kỳ hành động nào, Viên Binh không phải bằng hữu hắn, mà với tình huống bây giờ, dù có là bằng hữu, hắn cũng không dám làm loạn. Oanh! Viên Binh bị thống lĩnh tóc dài chém bay đầu, tên thống lĩnh kia xách lên đầu lâu Viên Binh, đảo mắt nhìn quanh một lượt, quát lạnh nói: - Kẻ nào dám cả gan làm trái quy củ Thiên Vân Sơn, người này chính là tấm gương. Nhìn cái gì vậy? Tán hết đi! Vô số con dân lập tức về lại sơn động, Lê thúc cũng kéo tay Lục Ly định lui về. Nhưng đúng lúc đó, tên thống lĩnh tóc dài vừa khéo nhìn về hướng bên này, Lê thúc và hắn chạm mắt nhau. - Hỏng rồi... Lê thúc thầm hô không ổn, từ trong mắt tên thống lĩnh kia, hắn thấy được sát cơ, xem ra đối phương sẽ không bỏ qua cho mình, sớm muộn cũng sẽ đến gây phiền hà cho hắn và Lục Ly. - Phải nghĩ cách kiếm thân phận đồng bài hoặc thiết bài mới được! Tròng mắt Lê thúc khẽ đảo, trong lòng âm thầm suy tư, chỉ cần được đến thân phận thiết bài hoặc đồng bài, tên thống lĩnh tóc dài kia hẳn sẽ không dám làm khó bọn hắn. Nếu không Thiên Vân Sơn này cũng chưa hẳn đã an toàn. … Lê Thúc đã sớm đoán được thống lĩnh tóc dài sẽ không chịu để ý, bởi thế mới để Viên Binh lập tức rời đi sau khi trị liệu xong ở Thiên Vân Sơn. Hắn vốn cho rằng thống lĩnh tóc dài sẽ không làm loạn, rốt cuộc ngay dưới mặt bao người, hắn lại chỉ là một tên tiểu thống lĩnh, làm sao có thể làm trái quy củ Thiên Vân Sơn, ra tay giết người lung tung? Ai ngờ thống lĩnh tóc dài hung tàn đến mức trực tiếp động thủ giết người. Lê thúc phỏng đoán hắn đã tìm được lý do nào đó, nhưng không đoán được đối phương ra tay nhanh đến vậy, thậm chí còn không đợi đến ngày hôm sau. Từ trong ánh mắt âm lãnh của người kia, cộng với hành động lập tức tru sát Viên Binh, Lê thúc đánh giá đây là kẻ có thù tất báo. Trong lòng đối phương đã nhận định Lê thúc Lục Ly là đồng bạn với Viên Binh, như vậy hắn nhất định sẽ nghĩ cách giết chết bọn mình. Lê thúc kéo Lục Ly về lại trong sơn động, để Lục Ly mở ra cấm chế, đồng thời nói ra lo lắng trong lòng, nghe xong, Lục Ly không khỏi thấp thỏm. Cái chết của Viên Binh diễn ra ngay trước mắt hắn, đây là hành động trả thù vô cùng rõ ràng. Vốn tưởng tới Thiên Vân Sơn sẽ được an toàn, không ngờ lại có biến số. - Đợi đến đầu tháng sau đi! Lục Ly khẽ thở dài nói: - Đầu tháng sau chúng ta đi Trấn Yêu Tháp nhìn xem, nếu có thể xông qua cửa thứ nhất, được đến thân phận thiết bài, chắc tên thống lĩnh kia sẽ không dám làm loạn. - Chủ nhân, ngươi muốn đi xông Trấn Yêu Tháp? Lê thúc hơi có chút căng thẳng, mới cách đây không lâu vừa có mười mấy người chết trong tháp kia, điều này chứng tỏ cửa thứ nhất Trấn Yêu Tháp đã vô cùng nguy hiểm. Chiến lực Lục Ly ở Nhị trọng thiên chỉ thuộc hạng lót đáy, hắn xông Trấn Yêu Tháp, khả năng tử vong là vô cùng cao. - Mấy ngày tới ta sẽ tiếp tục bế quan, ngươi có thời gian thì đi lôi kéo quan hệ với những người xung quanh, tìm hiểu qua về tình hình trong Trấn Yêu Tháp, ngoài ra điều ra thêm về tên thống lĩnh kia. Lục Ly khoát tay, nghĩ nghĩ rồi lại dặn dò tiếp: - Chú ý đừng gây xung đột với tên thống lĩnh kia, dù hắn có vũ nhục ngươi thế nào cũng phải nhẫn nhịn, không để cho hắn có cơ hội phát tác! - Được rồi! Lục Ly đã quyết định, Lê thúc không tiện khuyên nhiều, Lục Ly mở ra tụ linh pháp trận bắt đầu bế quan tu luyện. Gần đây trạng thái Huyền Linh chi cảnh sắp có đột phá, hắn muốn tranh thủ thời gian trước tiến hóa cho xong trạng thái này rồi tính. Lê Thúc thì ra ngoài tản bộ, hắn không dám đi quá xa, chỉ tìm người bắt chuyện ở gần đây. Nhưng tìm mấy người lại không ai để ý hắn, đến sau hắn tìm một tiểu võ giả chiến lực tương đối thấp, trực tiếp ném cho đối phương mấy viên linh đan đỉnh cấp, người kia lập tức hớn hở bắt chuyện. Tiêu tốn mấy canh giờ, Lê thúc hỏi dò xong những tin tức cần thiết, trong lòng dần yên tâm phần nào. Tình hình ở tầng một Trấn Yêu Tháp hắn đã hiểu tương đối rõ, nếu không mạo hiểm thì cơ hội sống sót vẫn là rất lớn. Những người kia chết đi là vì muốn liều mạng xông qua cửa thứ nhất, kết quả chết ở bên trong. Sau khi được đến thân phận thiết bài, quả thực quân sĩ bình thường sẽ không dám trêu chọc ngươi, bởi vì thiết bài đại biểu cho thực lực và địa vị. Nếu được đến thân phận đồng bài, vậy thì dù có là thống lĩnh cũng phải khách khí với ngươi. Nếu được đến thân phận ngân bài, khi đó thống lĩnh gặp ngươi đều phải hành lễ. Bởi thế, muốn sống tự do tự tại ở Thiên Vân Sơn, tốt nhất vẫn phải nghĩ cách được đến thân phận đồng bài hoặc thiết bài, chí ít cũng phải có thân phận thiết bài mới được.
Chương 2495 Có vấn đề
Chứ với thân phận mộc bài, dù thống lĩnh kia thật loạn giết, mặt trên truy tra xuống, cùng lắm sẽ chỉ trách cứ một phen, chứ không bắt thống lĩnh đền mạng. Thăm dò rõ ràng, Lê Thúc không dám tản bộ bên ngoài nữa, hắn sợ bị thống lĩnh kia nắm được cơ hội. Hắn về lại trong thạch động bắt đầu bế quan tu luyện, nhốt mình trong phòng, tên thống lĩnh kia không thể vô duyên vô cớ tìm đến gây chuyện được. Giờ mới chỉ là đầu tháng, phải qua hai mươi ngày nữa mới đến tháng sau, Lê thúc không vội, cứ thế an nhàn tu luyện. Thời gian dần trôi, chớp mắt đã mười ngày đi qua. Nười ngày này rất an tĩnh, Lê thúc cũng triệt để yên tâm, chỉ cần không chủ động gây chuyện, hẳn sẽ không gặp biến cố gì. Đến ngày thứ mười ba, Lục Ly xuất quan, trên mặt lộ ra hỉ sắc, trạng thái Huyền Linh chi cảnh rốt cục đã có chỗ đột phá, tiến hóa thành một trạng thái hoàn toàn mới. Ở trong trạng thái này, hắn cảm thấy an tĩnh tuyệt đối, hệt như toàn bộ thế giới đều tan biến, đều ngưng lại. Ở trạng thái đó, trong lòng hắn an bình dị thường, tốc độ lĩnh hội cũng đề thăng rất nhiều. - Không Linh chi cảnh, Huyền Linh chi cảnh, giờ trạng thái này lại càng cao cấp, nên gọi là gì đây? Lục Ly trầm ngâm, hắn nghĩ tới trường cảnh kỳ diệu tuyệt luân vừa rồi, miệng thốt ra bốn chữ: - Mộng Ảo chi cảnh! Lĩnh hội trạng thái này không có bất kỳ đề thăng trực tiếp nào về chiến lực, song lại có tác dụng phụ trợ trong tu luyện thần thông cường đại. Ở trong trạng thái này, tốc độ lĩnh hội pháp tắc chân ý tuyệt đối phải tăng gấp mấy chục lần so với trước. Nói cách khác, vốn hắn lĩnh hội một pháp tắc chân ý cần mấy chục năm, giờ ở trong trạng thái kia có lẽ chỉ mất một hai năm là xong. Trạng thái này không phải chỉ Lục Ly mới có, thực ra rất nhiều người đều có, Lăng Thanh Diễn và Bàn Vũ Thấm cũng có thần thông thần thuật tương tự. Chỉ là tốc độ tu luyện tăng lên có nhanh có chậm, điều này thì phải xem cấp bậc thần thông thần thuật ngươi lĩnh ngộ được là gì. Với Mộng Ảo chi cảnh, tốc độ đề thăng chí ít là gấp ba mươi lần, Lục Ly đã rất hài lòng. Hắn nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu thử lĩnh hội pháp tắc chân ý để ấn chứng hiệu quả của Mộng Ảo chi cảnh. Hiệu quả rất không sai! Đáng tiếc Lục Ly chỉ mới bế quan một ngày thì bị ngưng lại, cấm chế trong thạch động sáng lên. Hắn và Lê thúc liếc nhau, hai người đều không khỏi kinh ngạc, lập tức ngấm ngầm đề cao giới bị. Lục Ly đứng dậy mở ra cấm chế, trong tay Lê thúc hiện ra binh khí, chẳng qua sau khi thăm dò được bên ngoài chỉ là một tên quân sĩ bình thường, Lê thúc lập tức thu lại binh khí, mang theo Lục Ly đi ra. - Hai ngươi là Lê Thiên và Lục Ly? Trong tay tên quân sĩ kia cầm theo một tờ danh sách, hắn lạnh lùng quét mắt nhìn Lục Ly và Lê Thiên hỏi. Lê Thiên cười chắp tay nói: - Không sai, chính là chúng ta, xin hỏi có chuyện gì không? - Đi Thanh Dương Phong tập hợp! Tên quân sĩ khoát tay nói: - Cùng theo Dương thống lĩnh Trần Thống lĩnh đi săn giết Độn Thú, dùng làm thức ăn cho Yêu Ma trong Trấn Yêu Tháp! - Săn giết Độn Thú? Lê Thúc và Lục Ly nhướng mày, bọn hắn đều nhớ được lúc mới đến Thiên Vân Sơn, tên quân sĩ hướng dẫn từng nói qua thỉnh thoảng phải đi săn giết Độn Thú, khi ấy sẽ chiêu mộ một vài người, lại không ngờ bọn hắn vừa đến đã bị chiêu mộ. - Có vấn đề! Lục Ly và Lê thúc liếc mắt nhìn nhau, hai người đều bất giác nhớ tới tên thống lĩnh tóc dài kia, chẳng lẽ người này lại định giở trò, trực tiếp điểm danh hai người đi săn giết Độn Thú, sau đó lừa giết bọn hắn? - Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tên quân sĩ mất kiên nhẫn khoát khoát tay, chỉ lên ngọn núi xa xa nói: - Kia chính là Thanh Dương Phong, bên kia đã tụ tập rất nhiều người, các ngươi lập tức qua đó. - Vâng! Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Lục Ly và Lê thúc cắn răng chắp tay, đi tới đỉnh núi kia. Quả nhiên từ đằng xa đã thấy bên kia hội tụ rất nhiều người, lúc này hẳn đã có hơn trăm người tại trường, xung quanh bốn phía sơn phong còn đang không ngừng có người hội tụ về đây. - Tóc dài! Lục Ly đến dưới Thanh Dương Phong, ngước mắt quét qua trên núi, chẳng mấy chốc đã tìm thấy thống lĩnh tóc dài kia, trong lòng hắn và Lê thúc đều lộp bộp một tiếng, lần này quả nhiên là cạm bẫy, thống lĩnh tóc dài muốn giết bọn hắn! - Mẹ nó! Trên thân Lê thúc ẩn ẩn phù hiện sát cơ, ánh mắt dần chuyển lạnh lạnh, môi mấp máy truyền âm cho Lục Ly: - Chủ nhân, nếu hắn ép người quá đáng, ta liều mạng cũng phải chém giết người này. Ngày sau nếu có cơ hội, nhờ ngươi chiếu cố con gái ta! Tượng đất cũng có ba phần hơi lửa (người thành thật cũng có lúc nổi giận), huống hồ Lê thúc trước kia từng là một tên thống lĩnh Chiến Đường ở Hắc Viêm Điện! Chiến lực tên thống lĩnh tóc dài này không sai, so với Viên Binh thì mạnh hơn một chút, nhưng nếu Lê thúc thật muốn liều mạng, khả năng đồng quy vu tận với đối phương không phải là không thể xảy ra. Nghĩ đến đây, Lê thúc lấy ra một chiếc thẻ tre đưa cho Lục Ly, nói: - Trong đây có tin tức về con gái ta, vạn nhất ta gặp bất trắc, xin nhờ chủ nhân chiếu cố nàng chút! - Được rồi! Lục Ly khẽ gật đầu, thu lại thẻ tre, thần sắc ngưng trọng nói: - Tùy cơ hành sự, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng làm loạn, nhịn nhất thời gió êm sóng lặng. Chỉ cần chúng ta được đến thân phận thiết bài đồng bài, sau này tên thống lĩnh kia sẽ không dám làm loạn. Lục Ly và Lê thúc vừa đi tới vừa truyền âm giao lưu, rất nhanh đã lên Thanh Dương Phong, thành thật đứng ở trong góc, chờ đợi các thành viên hội tụ đông đủ. Tên thống lĩnh tóc dài kia không nhìn Lục Ly và Lê thúc lấy một lần, tựa hồ căn bản không biết đến sự tồn tại của hai người, việc lần này cũng không liên quan gì đến hắn. Trừ tên thống lĩnh tóc dài ra thì còn có hai tên thống lĩnh khác, bốn phía dồn dập có người chạy tới bên này. Sau khi chờ đợi gần nửa canh giờ, thành viên đã hội tụ đông đủ. Có quân sĩ bắt đầu điểm danh, điểm xong, quân sĩ bẩm báo nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất