Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Trong động quật tĩnh mịch, hơn trăm tòa trận pháp đang hoạt động hết năng xuất, với mục đích nới rộng lỗ thủng trên cánh cửa phúc địa, tăng thêm suất tiến nhập vào bên trong. Sắc mặt của lão già Phong Lập Sơn cùng thiếu phụ Lôi Như Yên lộ ra sự phấn chấn, một tuần trà nữa thôi một trong số họ có thể tiến vào bên trong, cùng sơn chủ kề vai sát cánh chống lại kẻ địch.

Đột nhiên dị biến xảy ra, cánh cửa phúc địa bất ngờ rung lên nhè nhẹ rồi chả mấy chốc biến mất vô ảnh vô tung, những luồng quang mang từ pháp trận không còn mục tiêu liền chiếu loạn khắp nơi, khiến họ Phong vội vàng ra tay ổn định lại.

Sắc mặt ai nấy trở nên chấn kinh, không hiểu sao cánh cửa phúc địa lại đột nhiên biến mất, hiện tại nơi đây hoàn toàn như một động quật bình thường. Lôi Như Yên cảm thấy bất an liền quay sang hỏi lão già bên cạnh: “Phong trưởng lão có biết tại sao cửa phúc địa lại biến mất không? Sơn chủ ở trong đó thì như thế nào?”

 

 

Lão già nghe câu hỏi này có chút suy tư rồi trả lời: “Ta thấy trường hợp lớn nhất là phúc địa này đã nhận chủ thành công, khi còn là phúc địa vô chủ thì cánh cửa tiến vào mới bị chúng ta dễ dàng phát hiện, hiện giờ đã có chủ nhân tất nhiên độ bảo mật sẽ cao hơn, nếu chủ nhân ra lệnh ẩn nặc thì chắc chắn tòa phúc địa sẽ biến mất không còn để lại dấu vết gì như vừa rồi!”

“Có nghĩa là phúc địa này vừa có chủ nhân mới, vậy người đó liệu có phải là sơn chủ không?” Nữ tử họ Lôi lại càng quan tâm chuyện này hơn, tiếp tục hỏi.

Trầm ngâm chốc lát lão già mới đáp: “Khả năng cao là như vậy, thực lực của sơn chủ rất mạnh, hai kẻ thần bí tiến vào cùng ngài ấy sao có thể so sánh chứ. Có lẽ vì lần đầu nắm trong tay phúc địa, nên sơn chủ chưa thể chưởng khống phúc địa theo ý muốn, hoặc cũng có thể trong đó có không ít vật phẩm không tiện để chúng ta thấy, nên tạm thời ngài ấy chưa cho chúng ta vào.”

 

 

eyJpdiI6IlNua2p3Qm51MHBTZ2lPWW5JWmIxdUE9PSIsInZhbHVlIjoiVEQxYVNJcjZjUlpNcUwzYnU3STh3eUl6SHZmcXhqVVYrQnhQZ1NUdVlQckNJR213Tzlpa2dVb0gySkUwYk9QNFZqdzdta2pTWkxmNVZcL0pjcEY2eWhoTHIxbDk2UTRHeEp2RWhtOHRjRGtMNzIxV2Z2RjYyb0lVXC9XUDFEcnZjWmkxd2RidDFBdW9ydHdrV0RSVzVcL3pvTExickZmMzNiU2dRMWF1dVAxaGxpcWk2b0pSZCt4c00zM2RsTzhFQjZnQVp5QUJkS0VkeHRYTFNnUE9lSTVmR3EwNXJ4TGJxRjVXK2VqeCtvemRla2ZIdldkemxGaHZETzdLQjZcL1BOM3B2cThEb0hmTCtIOXR1YVJDaE5SMnYyWmZRbDhNazlmSXk1aFlVNWE3c3c3NEVcL3hwOVd3YkxtbytQYkxDeXdzbzlVanBpa2VaWEd0cHNxOWhtclFoUnNtN0JFSjhsN3psYkVvTVRiMnliR0ZaZE8yZU5yZWFXRGJvejUrVkZ2VHJjcXV3bm9BS2FNdzBTVFFBNlFOT0RxM2hKYmQ1WU40bUUrNXRZSlhDQXM5R25SelRVclRKU3E2N051WlBcL1dXV1graFp1SzNwTCt2MG1jZVNac1d3TldZTzdWa1wvWWJNemFtN3ZLTmpkWDE3bWsxc2FCOEhmUHJkOTBWSDc1ckx2Z0VoN2wxMTdyZnRcL0o2d1VIbEljU1BkMTk0UCtLbExCTWdBTzUzdWRrOXZHU3pxaVBEMThiR3d6V2pBeVwvbjMxYXJOTm1qM0lcL3RYRlwvcEY5SG5lcExETVdIakJReUNNUDc5YUo5OWlaZXZoaUx1bG4yTDZiOXp5S1lrOGpCVEtUTW11WnRpRm5qZW43aVNpSnBUN2F5R05JT3BadUxKRXRKMUdrcU9TWmcwYVJQeDhqOVo2b2NRMHNTTHJWSG5iWnYxSjdUNkhEbXNLMHNJcW11VzdYR2NRVnRURUdrYmNzdmpXbEhKYjFsMlRrZ2ZkS0dCNXFHVXJiZTUzdys4TVREaUt1a0hTcTUyVDVLMVlnT0U5UGxYaDVpdnM2Ukk3MUJsR2hiU3dRVnErSmFzREZ4RVZ5ZlBvMDZrMStPcnoxSmFJR2dZdGF0YlllWjIybGl6Q09Sd1lcL2dqSzVoejJWdEYwZFg4elFja0NEejdWdGlITDIrQU9wejZTdng1Z3B4cjNQQjRcL1wvajQ5d244SG5rTE16dklhRUhxUFBMQjJ3MjRSVWppVHpNZTE0K09SSEFpXC8rZWNicTRUXC9GTGZjSWc4Q3UwUnpzcnYwSnFSSDh5akhob2UxakhGczROazB2Rk0weU4yS09rbFwvRkdKWTAxa2lWU0M0T21ndzRLOCtCWTNZb1RNc3BNdHQ4eTdzUTVZQTZEclFpTFdaODFMV0JVeFNCZ2pBTXkrbFlTSlkraXZJekdUZ1wvU2NcLzNGanY3b3pRXC9CMWIrYkVxTUgxQk1UcE0xUUh3MmdWMWpWTkgybjVpdWZDdWN1TElyMHlaZklIc3pUdFB4U1liU1hxTXl3ZXFVUWRVOGlBeHJhc21cL1lBSVYxd1FQT1FyVTUrcG8rc0ZqamNOWFBqVXBzbDhRc05LNFQ5XC9uSTNaeXZrZFNoazEyU2p2MDBTdTMrQlZRTjBzUnpTYUdiUXFvNmRmVFNldnNCTytReklza2VLMUg2R3pmc3R3YzdKdlJHYmVzQzFNXC9pck5Gc290VTVLb3hSMTZvWTZvUmk3SlZGUnJOMGtmYTlsbnRIWXBuc1ZmeVU5V1U5MWZOXC9OTktIQjE1U1pGNnU3Q2ZYUHdRd1VkcHZDNFwvRUZFMWQrMWtnZ2pcL0laTHptWEV2UXhMWlJLNTcyM0luTlk0bG1QK08xWDQrQmhUcG1zemZ0aUx3ZGlRVm1ydUFOWlUwb1ZtUE5TSjloYlNGMnJycmpnNFgrRUM1VUU0YXluSGhpRktVTHVOd2tJK3JCUllZXC9xQ3RaZzYzTisrclY4QnFBYmFBYnNWNnJ1ZHg4dHowc25jdnlMd0h4YXF5MHhDMktJY00yWUI1UjVPUkNtZGlaNzdzUXgwREJ3N2VSQ3VvNitHVzAxU3Q4WkpoZ2o3XC9cL0VcL2tNczdQdStoSVBKdzNLVGp4NDVDZU9VajN4MTR1bHlTZ3lJODJ3aUVROGlxWVwvR3VNT29EOVZUakF0YnFZYTFmRkdMcHVQT0VjaDZjSVpkanc5bXF0YjdSR1B6OGNnVnh1SDlHaGpST2FHdUpvNXEzUEdHam4zMVVNaStxOFZaZHhQODV1Snc5Vkl5czFVNk5tQTh0T0xwUWN2Rjl3M3MrYTRack5MaEZlYjZoMHpzN1BPN0FYenA0U0YyZDhEcVFwS3UxUnJaeis2UkQ1MzlPcHc1UFdSb2hHMGF4ZnVSME0zeGNkR1huTnZDUUFRNXR6ejAza0g2XC9UQUhrYk53SkxSYmRUb21vUm5URll2Sjk0c3hXa1d0aTdFb1lPYnRiQU5BNDNKcEh4NVBKNGtXaHVScVRLNGwrXC9CSlhZeUllN1lzMnE2a05SZkhSejU4ZjFJZk1BRzhsUFlFQWNEYld4WjBpV0pidWdiU3JkZ01NeHY4V0FaT01RQmhEMUkyVkFLVk00c2VaSGY4bVh4N3VuMTBqXC9cLzJJQzBzcGtZMmYrM2t0WXphcGlsdGlvaGIrRU5XUjVDRzd2XC9rXC9rcUhUZlwvaFk4ZGZ2cFJXSVJhdDRzRmhiSSIsIm1hYyI6IjY4ZTdiMGM4NTIyNmI4ZDQwY2RmNTVmOTM2NDEzMjNkZDAwNmUyZDQ0NjMxMjAyZDNjMWY3YjM0NDdmNzBlYWQifQ==
eyJpdiI6IjY0V0NCWStCVWxxd3c0OFdtZ0xqc3c9PSIsInZhbHVlIjoiWmJIcUd2NWpWeGR2eGh4TGtNMERHVFNXRTNlNjNqM3NBUDM5bEhZUUNKK3VWWXNpb1Q2QmhqMFRPdWFYUWNVNkRyQ1BWMk42MFN0dm90cklpK2tIVUQ0Zno3b1FmdE5UNkFJQWlZdTVkUUE9IiwibWFjIjoiNzEyYTFhYjNmMTYzMTcxZjI1Yzg2NmQ1YWI2ZTQ5N2ZhNzMyYWYxMzQ4MDUxODVhNzY4ZGY1Mzg1ZmU1ZDJkZSJ9
Thành trì hoang tàn tại trung tâm phúc địa, trong một gian thạch điện đã mất đi trần nhà, trụ đá cổ đang phát ra hào quang rực rỡ, đại biểu quá trình nhận chủ hoàn tất. Tên thanh niên tuấn mỹ ngồi xếp bằng cách đó không xa mở mắt ra, thở mạnh ra một hơi trọng khí, mỉm cười lên tiếng: “Thành công, từ giờ tòa phúc địa này thuộc về ta, di sản thượng vị đều là của ta!”

Nói rồi hắn giơ bàn tay phải lên nắm vào rồi lại mở ra, chỉ qua nửa nén nhang mà huyết nhục đã tái tạo lại hoàn toàn, điều này chủ yếu dựa vào nội tại trong công pháp Trúc Long Quyết, cùng với lượng nguyên khí thiên địa dồi dào bên trong phúc địa này.

Nạp giới lóe sáng, trên bàn tay hắn liền xuất hiện mảnh vỡ lưỡi kiếm sắc bén sáng lóa, nhìn vào thứ này A Diệt không khỏi cảm thán: “Mảnh vỡ này cực kỳ cứng, ta toàn lực công kích mà không thể để lại chút dấu vết trầy xước nào. Không biết phải ác chiến tới mức độ thảm liệt nào, mới có thể đánh gãy tan được lưỡi kiếm có cường độ cứng rắn như thế này!”

Hắn không cảm thấy lạ khi họ Lôi vô tình nhặt được thứ sắc bén như thế này, chắc chắn đã có hai tồn tại cực mạnh ác chiến với nhau, sau đó vũ khí của một người bị hủy, mảnh vỡ văng đi khắp nơi, vị đó cũng chẳng quan tâm mà tiếp tục chiến đấu, dẫn tới Lôi Động Võ may mắn nhặt được một mảnh vỡ.

Như con người ăn cơm mà vô tình làm rơi một hạt cơm xuống đất, người đó sẽ chẳng để tâm tới hạt cơm đó nữa, nhưng đối với con kiến thì hạt cơm này là kho báu, đủ nuôi sống nó một thời gian dài. Lôi Động Võ và cả A Diệt đều giống như con kiến đấy, coi mảnh vỡ này là bảo vật, dùng làm át chủ bài, với độ sắc bén của nó không có thứ gì thuộc đẳng cấp hạ vị có thể kháng lại.

Thu mảnh vỡ vào giới chỉ, họ Diệt lại lấy ra hai món bảo cụ Địa giai, là một hạt châu xanh sẫm cùng một cây kỳ họa hình rồng bay uốn lượn. Bảo cụ Địa giai hạ phẩm Tụ Lôi Châu và Địa giai trung phẩm Lôi Long Kỳ, đây là hai món bảo cụ còn nguyên vẹn của Lôi Động Võ, những thứ khác đều đã bị hủy.

Cầm hai bảo cụ này trong tay, A Diệt liền nhớ lại tràng cảnh ngập tràn nguy cơ trước đó, thời khắc Lôi Động Võ chuẩn bị tự bạo, muốn kéo cả hai cùng chết, đồng thời hủy diệt hết thảy bảo vật trong phúc địa này.

..............

“Tên khốn, chết cùng ta đi!” Gã nam tử cường tráng gằn giọng nói từng chữ, tại đan điền bắt đầu nổi lên giao động năng lượng hỗn loạn, khiến tên thanh niên bị đè phía dưới cật lực giãy giụa. Trong thời khắc tưởng chừng như hắn đã vô vọng, chấp nhận sự thật là cả hai cùng chết, thì bỗng nhiên biến cố xảy ra khiến Lôi Động Võ phẫn nộ cùng không cam lòng.

“Dung huyết ấn, hiện!”

Ba huyết khiếu tức thì hiện ra trước ngực Diệt Chúng Sinh, sức lực của hắn ngay lập tức được tăng thêm chín thành, gần như gấp đôi. Hắn ta gầm lớn, bàn tay trái bị mảnh vỡ lưỡi kiếm găm chặt lên cổ mạnh mẽ đẩy lên, chả mấy chốc hất tay của họ Lôi ra, rồi cầm chặt mảnh vỡ đâm thẳng giữa bụng gã.

Ngay khi đưa được tay mình vào vùng đan điền đối phương, A Diệt liền nhanh nhóng tìm tới nơi đóa bổn nguyên bỉ ngạn đang chuẩn bị phát bạo, rồi hung hăng bóp chặt, khiến bỉ ngạn nát tan. Vì chưa tích tụ đủ năng lượng, nên khi bị bóp nát đóa bỉ ngạn chỉ có thể tạo ra một vụ nổ nhỏ, không rộng quá phạm vi một trượng.

Huyết nhục của Lôi Động Võ bắn văng khắp nơi, khiến khu vực này bị phủ lên trên một lớp thịt nghiền, máu tươi lênh láng, tử khí bốc lên. Gã ta chẳng thể ngờ rằng một kẻ chỉ có tu vi Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành, gã không thèm để vào trong mắt vào lần gặp đầu tiên, vậy mà chưa đầy mười năm sau đã có thể tự tay gϊếŧ chết bản thân gã.

A Diệt cũng chẳng còn sức đứng dậy, vô lực nằm ngửa tại chỗ, toàn thân đau nhức tê dại, hơi thở gấp gáp, nhưng lại cuồng tiếu cười lớn, vì kẻ đứng tại đỉnh cao trong cảnh giới này lâu năm cũng phải chết trong tay hắn, chứng minh thực lực của hắn đã tiến thêm rất nhiều.

Trở lại thời điểm hiện tại, sau khi A Diệt ra lệnh cho phúc địa tiến vào trạng thái ẩn nặc, hắn liền đi tuần một vòng trong thành trì đổ nát, thu thập vô số vật phẩm chân quý quanh đây. Phải nói gia tài Mộc Nhất Đại để lại không hề ít, hoặc có thể là đối với gã ta không nhiều nhưng đối với A Diệt lại rất nhiều.

Có một số vật phẩm A Diệt còn không biết là gì, chỉ có thể để tìm hiểu sau, một vài vật là thứ trong danh sách Ma Quân cần hắn thu thập, lần này có được khiến tên đó vui hớn hở. Thứ tên thanh niên coi trọng nhất tất nhiên là nguyên thạch tuyệt phẩm, vật bị các tồn tại thượng vị lũng đoạn, giá trị không đơn giản chỉ là một khối đá chứa nguyên khí tinh thuần.

Hiện giờ trở thành chủ nhân phúc địa, trong đầu hắn đã có hình ảnh toàn bộ khu vực trong nơi này, chỉ cần hắn muốn đi tới nơi nào, lập tức sẽ có một cơn gió nhẹ cuốn tới nơi đó, tốc độ cực kỳ nhanh. Theo Ma Quân nói thì tòa phúc địa này thuộc loại hạ đẳng, hơn nữa vì bị bỏ hoang quá lâu nên đã xuống cấp rất nhiều, chỉ rộng chừng tám mươi dặm.

Tắt đi năng lực áp chế thần thức, thần niệm của hắn liền có thể bao quát toàn bộ nơi này, giúp hắn cảm ứng rõ ràng hơn những nơi ẩn chứa huyền cơ. A Diệt cùng Ma Quân mất hơn một ngày mới có thể tìm tòi kĩ càng hết nội tình phúc địa, thu hoạch cực lớn, đủ tài nguyên cho hắn ẩn tu trong thời gian dài.

Đám khôi lỗi đã dựng lên một cung điện trên bãi phế tích thành trì, hiện tại A Diệt ngồi ở bên trong, mắt nhìn vô vàn vật phẩm trôi nổi trong đại sảnh, mở miệng lên tiếng: “Có lẽ ta phải bế quan hai mươi đến ba mươi năm mới có thể tiêu hóa hết đống tài nguyên này, chuyển hóa chúng thành thực lực của bản thân.”

Ma Quân lên tiếng: “Thời điểm tới ngươi càng điệu thấp càng tốt, khi trở lại nhân giới hãy bế quan tu luyện, vừa có thể gia tăng tu vi, vừa tránh đi sự dò xét của các tồn tại thượng vị.”

Gật đầu, hắn đáp: “Còn mười tháng nữa mới đến thời hạn cần rời khỏi mộc giới này, trong khoảng thời gian này ta cứ tu luyện bên trong phúc địa, khôi thục thương thế đồng thời tranh thủ tìm hiểu những vật phẩm chưa biết công dụng.”

Hắn chẳng quan tâm đám trưởng lão Phong Lôi Sơn đang canh tại bên ngoài, với khả năng ẩn nặc của phúc địa đã có chủ, tồn tại hạ vị hoàn toàn không có năng lực tìm ra. Hắn bắt đầu bế quan tu hành tại cung điện, sử dụng vô số vật phẩm có tiền cũng khó mua, đồng thời tiếp tục tìm hiểu về pháp tắc.

Nạp giới của Lôi Động Võ nằm trong tay hắn, mọi kinh nghiệm tu hành của gã ta đều đã được A Diệt tiếp thu. Những vật phẩm trong giới chỉ này đều có giá trị kinh người, cho dù không lấy được tòa phúc địa thì đối với A Diệt đã rất có lãi, vì gia tài của họ Lôi còn nhiều hơn cả hắn, tất nhiên không tính tới vật nghịch thiên như Thiên hồ lô.

Bên trong phúc địa trời quang mây tạnh, không khí trong lành, ánh nắng từ thái dương chiếu xuống ấm áp đại địa. Hai đầu Hàn Tủy Tằm vui vẻ chơi đùa cùng nhau tại ven sông, cách đó không xa có vô vàn linh dược tuyệt phẩm được A Diệt trồng xuống, làm thức ăn cho hai tiểu gia hỏa này.

Bản thân A Diệt luôn tiềm tu bên trong cung điện, thời gian dài trôi qua vẫn chẳng có dấu hiện muốn xuất quan, cứ mặc cho trời chuyển đêm rồi lại sáng, ngày nào cũng như ngày nào, trong phúc địa luôn là một bầu không khí yên bình.

Ads
';
Advertisement