“Được rồi, được rồi, ngươi mau gọi hắn vào đây cho ta!” Nàng miễn cưỡng uống ngụm nước để trấn tĩnh.
Tại sao nàng phải nghe Cảnh Minh ngoại trừ võ nghệ cao siêu ra, những phương diện khác toàn là kẻ ngốc này bày mưu tính kế cho nàng chứ!
Cảnh Minh rất nghiêm túc nói: “Vâng, Cảnh Minh đi ngay nhưng tiểu thư có thể suy nghĩ một chút, nam nhân này sinh thêm vài đứa thì người nhà chúng ta ít nhiều cũng sẽ nể tình hắn là phụ thân hài tử. Cho dù không thể để Đốc Chủ làm chính thất thì làm thiếp thất cũng không phải vấn đề lớn!”
Minh Lan Nhược im lặng một chút: “Lời này ngươi cứ giữ trong bụng, tiện thể… Ra ngoài!”
Nếu để Thương Kiều nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống nàng.
Cảnh Minh hơi đảo mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Nói xong, nàng ấy bước ra ngoài nhưng vừa mở cửa.
Bên ngoài đã có một bóng người cao gầy, lạnh lùng đứng đó, cũng không biết đã đứng được bao lâu.
Minh Lan Nhược như bị sét đánh, ngẩn người nhìn người ngoài cửa.
Nhưng Cảnh Minh lại không có biểu cảm ngạc nhiên, liếc nhìn thùng nước nóng bên cạnh hắn, còn hiếm khi cười với hắn: “Kiều Viêm vừa tới à? Nước nóng lại chuẩn bị xong rồi, thật tri kỷ, đại tiểu thư gọi ngươi vào hầu hạ.”
Nói xong, nàng ấy quay đầu nháy mắt với Minh Lan Nhược, xoay người rời đi.
Minh Lan Nhược cứng đờ: “…”
Mẹ nó!
Đáy lòng nàng xuất hiện hai từ thô tục, tốn rất nhiều sức lực mới không để mình bộc phát, không cầm nghiên mực trên bàn ném Cảnh Minh cái kẻ lừa nàng này.
Với bản lĩnh tu vi của Cảnh Minh, nếu Thương Kiều không cố tình ẩn nấp thì chắc chắn nàng ấy đã biết Thương Kiều đã đến từ vừa nãy rồi.
Nha đầu kia cố ý để Thương Kiều nghe được câu nói “Không chính thất thì làm thiếp thất” kia của nàng ấy.
Minh Lan Nhược che mặt, nàng biết trong lòng nha đầu ngây ngô Cảnh Minh “trời đất bao la, tiểu thư là lớn nhất” nghĩ như thế nào.
“Cơ thể Đốc Chủ có khuyết điểm, đại tiểu thư trị lâu như vậy, hắn cũng không tốt lên, lâu như vậy mới chỉ có một hài tử là thiếu gia Tiểu Hi. Rõ ràng việc sinh nở không dễ dàng nhưng hắn còn ghen tị thành tính. Ta muốn Đốc Chủ chuẩn bị tâm lý, hắn rất khó trở thành chính thất, vẫn phải nỗ lực sinh nhiều hài tử cho tiểu thư, tương lai mới có khả năng trở thành thiếp thất!”
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, lòng nàng nghẹn lại!
Nàng không nên vì Xuân Hòa thông minh mà để Xuân Hòa ở lại kinh thành, ngược lại còn dẫn theo Cảnh Minh ngu ngơ giá trị vũ lực hạng nhất này ra ngoài.
Đồ ngốc này đúng là bẫy người…… Không, bẫy chết tiểu thư của nàng ấy rồi!
Cảnh Minh đi rồi, Kiều Viêm nhìn cũng không nói gì, biểu cảm bình tĩnh nói: “Thuộc hạ vào đây.”
Sau đó, mang thùng nước nóng vào, rót nước nóng cho nàng, hòa với nước lạnh, lại săn sóc đưa tay thử nhiệt độ nước.
“Tiểu nương nương, có thể đi tắm, nhiệt độ nước vừa phải.”
Minh Lan Nhược lặng lẽ nhìn biểu cảm dưới lớp mặt nạ của hắn, không nhìn ra gì, bèn ho nhẹ một tiếng thăm dò: “Kiều Viêm… Ngươi không cần hầu hạ, ra ngoài đi.”
Kiều Viêm bình tĩnh nói: “Trước đó tiểu nương nương có việc cần bàn bạc, thuộc hạ không muốn quấy rầy nương nương nhưng hôm nay thật sự có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với tiểu nương nương.”
Nói xong, hắn đã vươn tay ra: “Mời tiểu nương nương tắm rửa.”
Minh Lan Nhược nhìn thần thái hắn, trong lòng bình tĩnh lại, có lẽ, hắn không nghe thấy, hoặc là không hiểu Cảnh Minh đang nói bậy bạ gì.
Nàng gật đầu, cũng không giả vờ khách sáo giơ tay lên, để Kiều Viêm hầu hạ mình cởi áo nới dây lưng.
Xem ra những ngày sau người này thật sự dự định vẫn lấy thân phận “Kiều Viêm” ở bên cạnh nàng.
Kiều Viêm cúi xuống, trong suốt quá trình không nhìn nàng lấy một cái, chỉ rất quy củ nhìn xuống mặt đất, giống như vai trò thị vệ thân cận “nhã nhặn quy củ” của hắn.
Minh Lan Nhược cởi y phục ngồi vào trong thùng gỗ, thấy nước nóng và khăn che gần hết cơ thể mềm mại của mình, mới thả lỏng hỏi: “Ngươi muốn bẩm báo chuyện gì với ta?”
Kiều Viêm nói: “Những con Hoàng Bì Tử ăn mắt của quan binh bên cạnh Quốc Công gia và thủ hạ tinh nhuệ của Tần vương là do người nuôi.”
Minh Lan Nhược dừng lại, ánh mắt lóe lên sự sắc bén: “Cho nên, phụ thân ta chắc chắn đã bị người ta bắt đi, hơn nữa đối phương cố tình bày ra nghi trận, giả vờ là quỷ thần gây nên, để không ai truy tìm, ngăn chặn miệng người khác.”
Kiều Viêm lấy một cái bàn chải lông cừu mềm mại tinh xảo sáng bóng to bằng ba ngón tay, bôi tinh dầu thơm từ từ nhẹ nhàng chà rửa từ gáy đến vai nàng: “Đúng vậy, đối phương đã tốn công sức lớn như vậy cố tình bày ra nghi trận, bắt Minh Quốc Công đi thì sẽ không tùy tiện sát hại Minh Quốc Công.”
Hắn dừng một chút, dịu dàng nói: “Có khả năng Quốc Công gia còn sống.”
Minh Lan Nhược vừa nghe, gần như không kìm được khẽ thở phào một hơi dài, siết chặt khăn tắm!
Phụ thân… Phụ thân chỉ cần ông ấy còn sống là được!
Trong lòng thả lỏng, nàng cong mắt nhìn Kiều Viêm cười nói: “Cám ơn ngươi.”
Đây là tin tức của Đông xưởng, nhất định hắn đã phải tốn không ít công sức.
Kiều Viêm nhìn nàng, đôi môi mỏng đỏ tươi hơi cong lên, cũng cười dịu dàng: “Thuộc hạ nguyện đổ máu vì tiểu nương nương, cái này có tính là gì đâu.”
Nhưng nụ cười trên mặt Minh Lan Nhược lại cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng.
Bởi vì những ngón tay dài của hắn đã không còn nhẹ nhàng nắm lấy ngực nàng, mà giống như muốn nắm lấy, thưởng thức trái tim nàng.
“Chẳng phải tiểu nương nương không muốn để Đốc Chủ thành chính thất sao? Đốc Chủ hơi tức giận, muốn thuộc hạ thay hắn hỏi một câu, tiểu nương nương, người xem, phải giết chết người như thế nào, mới tốt đây?”
Kiều Viêm khẽ hỏi tiểu nương nương của hắn, trong mắt toàn là ánh sáng dịu dàng mê người, giống như hỏi nàng thích ăn gì.
Nhưng động tác lại mặc sức làm càn đến hạ lưu.
Cô nương trong thùng vốn lạnh lùng đại sát tứ phương giờ lại như thỏ con rơi xuống nước, bị bàn tay lạnh như băng lại nóng bỏng của hắn kéo khiến làn da mềm mại ngứa ngáy, bắt đầu run lẩy bẩy, ấp úng nói nhỏ.
“Không phải, ta không có… Ta…”
Minh Lan Nhược xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, trái tim mềm mại dường như hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn, mặc cho hắn dùng những ngón tay vừa lạnh lẽo lại nóng bỏng của mình để kéo dãn và nắn bóp.
Da thịt nàng non mịn, làm sao có thể chịu được hắn xoa nắn tra tấn như vậy.
Nàng phải rụt lại bờ vai tinh xảo trắng như tuyết, cố gắng nắm lấy cổ tay hắn để giải thích: “Kiều Viêm, không phải vậy đâu, Cảnh Minh nàng ấy chỉ thuận miệng nói lung tung thôi, nàng ấy có biết cái gì đâu? Nàng ấy chưa từng thích bất cứ kẻ nào.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất