“Được rồi, vậy lần này để em mời, lần sau tôi mời.” Cố Thịnh sảng khoái đồng ý.
Nghe thấy Cố Thịnh đồng ý cho cô mời lần này, trong mắt Thẩm Đường lập tức xuất hiện ý cười, lúm đồng tiền ngọt ngào của cô cũng lộ ra.
Khoảng hơn mười phút, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Thẩm Đường còn chưa kịp làm gì, Cố THịnh đã lấy đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát cho cô.
Thẩm Đường thấy động tác của Cố Thịnh thì ngước nhìn anh một chút, nhưng mà rất nhanh, ánh mắt của Thẩm Đường đã bị món tôm bự hấp trên bàn hấp dẫn.
Hu hu hu, nhìn trông có vẻ rất ngon.
Ngay khi Thẩm Đường muốn chạm vào đĩa tôm trên bàn, Cố Thịnh ở bên cạnh đã chú ý tới và nói: “Em ăn đi, tôi bóc vỏ giúp em.”
Thẩm Đường ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong của cô nhìn Cố Thịnh rồi vô thức mềm giọng nũng nịu: “Anh Cố, anh thật tốt, anh quá tốt đi thôi.”
“Thế mà cũng coi là tốt hả? Sau này tôi còn có thể tốt hơn.” Cố Thịnh cười đáp lại, sau đó lấy tay cầm một con tôm đặt vào trong chén mình.
Ngón tay thon dài kia làm vô cùng nhành, chẳng mấy chốc đã bóc xong một con tôm.
Thẩm Đường vừa ăn vừa nhìn động tác của Cố Thịnh, cô nhìn anh bóc tôm với vẻ ngưỡng mộ.
Chàng trai này bóc tôm mà cũng đẹp như thế, thật sự là quá đẹp trai rồi.
Thẩm Đường ăn đến khi bụng cô no căng rồi mới xua tay bảo từ chối con tôm Cố Thịnh đưa qua.
Thẩm Đường biểu thị: Cô thật sự không ăn được nữa đâu.
Lần đầu tiên Cố Thịnh đút ăn cho cô gái mềm mại như thế, thấy cô xua tay từ chối, Cố Thịnh mới bỗng nhận ra, vừa rồi hình như cô ăn rất nhiều.
Ánh mắt của Cố Thịnh lặng lẽ nhìn thoáng qua bụng cô, ánh mắt anh lơ đãng nhìn bàn tay đang xoa bụng của Thẩm Đường, lúc này Cố Thịnh mới phát hiện vừa rồi mình cho cô ăn hơi nhiều.
Cố Thịnh không tự nhiên mà thu hồi tầm mắt, anh hắng giọng một cái rồi cúi đầu bắt đầu ăn.
Tốc độ ăn của Cố Thịnh rất nhanh, nhưng lại không khó coi, mà trong từng cử động của anh đều mang theo sự kiêu ngạo.
Thẩm Đường nhìn một lúc thì cũng không có hứng thú nữa, cô cảm thấy bụng mình hình như có hơi nó.
Sau hai mươi phút, Thẩm Đường đi tính tiền, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng.
Cố Thịnh đưa Thẩm Đường đến quán trọ Phương Đông, sau khi đợi Thẩm Đường làm thủ tục nhận phòng xong, anh mới tính rời đi.
Thẩm Đường tiễn anh ra ngoài quán trọ, một tay cô xoa bụng, còn một tay khác thì vẫy vẫy với Cố Thịnh.
“Anh mai đi đi, cũng muộn rồi.”
“Ừm, em cũng đi vào đi, tối nay tôi ở nhà bà ngoại, có chuyện gì thì em có thể gọi điện tìm tôi.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Cố Thịnh lơ đãng nhìn thoáng qua bàn tay đang đặt trên bụng của Thẩm Đường.
“Vâng ạ.” Thẩm Đường ngoan ngoãn đáp lời.
Cố Thịnh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Thẩm Đường, anh không nhịn được mà khẽ cười một tiếng, sau đó đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cô.
“Đường Đường, chúc mừng em, đắc thắng trở về.” Lòng bàn tay ấm áp của anh xoa xoa hai cái, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của chàng trai vang lên bên tai Thẩm Đường: “Thật giỏi.”
Gương mặt của Thẩm Đường nóng lên, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Trong ánh mắt của anh xuất hiện những tia sáng dịu dàng nhỏ xíu, nụ cười cưng chiều chỉ để lại cho Thẩm Đường đúng một cảm giác.
Trời trong, mưa tạnh, cô có thể làm được!
Trời, biết thế không không nên ăn quá nhiều khi vừa trở về.
Cái giá phải trả cho việc buông thả bản thân quá lớn, hu hu hu...
Cả người Thẩm Đường cuồn tròn trên giường, đôi tay nhỏ của cô che chặt bụng lại, đau đến mức chảy nước mắt, trán toát mồ hôi lạnh, cả người nhớp nháp.
Không thoải mái, cả người chỗ nào cũng khó chịu, từ trong ra ngoài đều khó chịu.
Thẩm Đường trèo lên giường, cô cầm cái đồng hồ đặt trên cái tủ ở đầu giường, đã mười một giờ đêm.
Thẩm Đường thật sự đau không chịu nổi nữa, cô chậm rãi mặc quần áo tử tế, sau đó đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện.
Thẩm Đường đi xuống tầng, cô thầm trách mình không có sức khỏe tốt, cô không muốn làm phiền người khác, cô cũng muốn tự lực cánh sinh đi đến bệnh viện.
Nhưng vừa ngẩng đầu là nhìn thấy bầu trời tối đen như mực ngoài kia, Thẩm Đường hơi sợ, sau bài học lần trước, Thẩm Đường cảm thấy mình vẫn nên làm kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Nhỡ đâu tự minh đi đến bệnh viện, giữa đường xảy ra chuyện gì thì sao, vậy thì thật sự có gọi trời kêu đất thì cũng chẳng ai hay.
Nhà họ Khương.
“Leng keng leng keng”, tiếng chuông điện thoại vang lên, mà lại vang lên trong không gian yên tĩnh của nhà họ Khương thì lại càng rõ ràng hơn.
Cho dù Cố Thịnh cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông, anh mở mắt ra rồi nhanh chóng đứng dậy đi từ trong phòng ra phòng khách, anh cầm ống nghe lên.
“Alo, có phải là anh Cố không ạ? Em là Thẩm Đường.”
Gần như là ngay khi điện thoại vừa được kết nối, Cố Thịnh lập tức nghe được giọng nói yếu ớt của Thẩm Đường ở đầu bên kia.
“Là tôi, Đường Đường, em sao vậy? Nghe giọng nói của em hình như không ổn, có phải bụng em bị khó chịu không?” Cố Thịnh nghe thấy giọng nói của Thẩm Đường không đúng, trong đầu anh lập tức nhớ đến hành động xoa bụng của Thẩm Đường vào tối nay.
“Vâng ạ, anh Cố, anh có thể tới đây một chuyện được không? Em muốn tới bệnh viện kiểm tra thử.” Ở bên kia, Thẩm Đường cười khổ một tiếng.
Cô thật sự đánh giá quá cao cái cơ thể nhỏ bé này của mình, vốn tưởng rằng ăn nhiều cũng không sao, nhưng Thẩm Đường lại không ngờ cô sẽ đau đến mức chảy nước mắt như vậy.
“Được, tôi lập tức tới đó, bây giờ em đang ở đâu?”
“Em ở sảnh quán trọ ạ.”
“Vậy bây giờ em lập tức trở về phòng chờ tôi đi, tôi sẽ tới ngay đây.”
“Vâng ạ, anh Cố, vậy em chờ anh.”
Cố Thịnh vừa cúp điện thoại, anh thậm chí còn không kịp nghĩ nhiều mà lập tức đi ra ngoài, lúc ra ngoài, anh còn không quên lấy chìa khóa xe đạp của giáo sư Khương.
Sau khi Cố Thịnh ra khỏi cửa, tiếng chuông vừa rồi kèm theo tiếng đóng cửa lúc ra ngoài của Cố Thịnh đã khiến Thư Nhiên và giáo sư Khương ở trong phòng ngủ tỉnh giấc.
“Được rồi được rồi, Cố Thịnh đã lớn như vậy rồi, có chuyện gì thì nó cũng tự có chừng mực, chúng ta về phòng ngủ tiếp đi, nếu bà không yên lòng thì thử gọi điện cho nó hỏi xem sao.” Giáo sư Khương lại không quan tâm quá nhiều.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất