“Đúng cái rắm, Cố Thịnh, cậu đừng có mà lừa tôi.” Tô Chấn Hưng không vui vẻ đáp lại, nhưng mà anh ấy vẫn đồng ý với chuyện Cố Thịnh vừa nói.
Ai bảo bọn họ là anh em lớn lên từ nhỏ với nhau chứ, vì hạnh phúc của Cố Thịnh, anh ấy vất vả một chút cũng không sao cả.
Tô Chấn Hưng dựng một ngón tay lên: “Giặt quần áo một tháng.”
Cố Thịnh đen mặt, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm vào Tô Chấn Hưng.
Tô Chấn Hưng bị Cố Thịnh nhìn chằm chằm như vậy thì có hơi nhụt chí, anh thu lại ngón tay đang đứng thẳng kia rồi thăm dò giảm yêu cầu xuống: “Hai mươi lăm ngày?”
“Một tuần.” Cố Thịnh nói.
“Không được, ít nhất hai mươi ngày, không thể ít hơn được nữa.”
“Mười ngày, không thể nhiều hơn, nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ đi nói cho người khác biết cậu sáu tuổi mà vẫn còn...” đái dầm.
“Được, mười ngày, thành giao!” Tô Chấn Hưng liên tục cắt ngang lời của Cố Thịnh, anh ấy đen mặt nghiến răng nghiến lợi: “Cố Thịnh, cậu có thể biết xấu hổ một chút không, cậu nói như hồi bé cậu không có chuyện xấu không bằng đấy.”
“Ừm, sáu tuổi tôi không đái dầm nữa.” Cố Thịnh thản nhiên trả lời một câu.
Tô Chấn Hưng bị nghẹn lại, suýt chút nữa bị người anh em này chọc cho tức giận không thể thở nổi.
Được được được, không thể trêu vào, nếu không sẽ lộ mất.
Đúng là tình anh em plastic đáng chết, con thuyền tình bạn này bị lật rồi!
Chỉ chớp mắt đã đến tết nguyên đán.
Phòng thay quần áo trong hậu trường, Lâm Phân Phương đã thay xong đang đứng bên cạnh đọc lại bản thảo, cô ấy vừa đọc vừa vô thức nhìn sang phòng thay đồ.
Đợi được vài phút, Lâm Phân Phương vẫn không nhìn thấy Thẩm Đường đi ra, vì vậy đã nhịn không được mà hô một câu vào trong phòng thay đồ: “Thẩm Đường, cậu xong chưa? Có phải quần áo có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì, ra ngay đây.” Thẩm Đường cách cánh cửa đáp lại.
Một phút sau, một tiếng vang nhỏ vang lên, cửa phòng thay đồ được mở ra, Lâm Phân Phương ngẩng đầu nhìn về phía phòng thay đồ, đến khi nhìn thấy Thẩm Đường thì mở to mắt.
Là một người con gái, Lâm Phân Phương cảm thấy rất tự ti mặc cảm.
A a a, cùng là con gái với nhau, vì sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ.
Cùng là bộ sườn xám dân quốc màu lam, tại sao mặc lên trên người bạn học Thẩm Đường lại đẹp mắt như vậy chứ.
Nhìn xem, nhìn xem, bộ n.g.ự.c này, vòng eo thon này, bờ m.ô.n.g kia, không thể tin được, đến cô ấy thân là một cô gái cũng có chút nhịn không nổi.
Thẩm Đường gật giật bộ sườn xám trên người mình, cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt trực diện của Lâm Phân Phương thì không được tự nhiên mà hắng giọng một cái, sau đó nói: “À thì, sườn xám của tôi hình như hơi chật thì phải?”
“Không chật không chật, tôi cảm thấy vô cùng phù hợp.” Lâm Phân Phương gắng sức lắng đầu tỏ vẻ bộ trang phục này không hệ chật.
Quần áo đúng là không chật, nhưng mà dáng người của Thẩm Đường tuyệt với quá.
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Đường, Lâm Phân Phương cảm thấy nếu so sánh giá trị nhan sắc của bọn họ trong chương trình này, chỉ dựa vào mỗi vẻ đẹp của Thẩm Đường thì chắc chắn sẽ chiến thắng không bàn cãi.
Phu nhân xinh đẹp quá trời.
Cổng trường đại học Bắc Kinh, có một bóng người vội vã đi ngang.
Trong nhà thi đấu, ánh đèn nhiều màu sắc chiếu rọi trên sân khấu, phía dưới là đám đông đen nghịt người, vô cùng náo nhiệt.
Trên sân khấu, một nam một nữ cầm microphone đứng trên bục dẫn chương trình.
“Xin mời tiết mục đọc thơ diễn cảm của ngành Toán học của chúng ta, xin mời mọi người thưởng thức.”
Theo người dẫn chương trình rời khỏi, toàn bộ sân khấu như chìm trong bóng tối, các bạn học ở dưới đều đồng loạt nhìn chằm chằm lên sân khấu, mong chờ mà biểu diễn.
Theo một tiếng đàn trong trẻo vang lên, ở một góc nào đó trên sân khấu bỗng nhiên sáng đèn, một bóng người mảnh khảnh tự tin hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Mái tóc đen dài như thác nước, dáng người mảnh khảnh thướt tha, bắp chân vừa trắng vừa nhỏ được để lộ ra, dưới ánh đèn chiếu xuống, làn da kia quả thực đang phát sáng.
Hình bóng từ từ quay lại theo tiếng nhạc chậm rãi vang lên.
Ngay khi Thẩm Đường ở trên sân khấu quay người lại đối mặt với người xem ở dưới, một vài tiếng thở vang lên trong không khí.
Thành thật mà nói, học sinh mặc sườn xám để biểu diễn vào tối nay không chỉ có mỗi Thẩm Đường, trước đó đã có một màn trình diễn múa cổ trang mặc sườn xám và cầm ô giấy, nhưng bây giờ Thẩm Đường mặc sườn xám lại thật sự khiến người ta phải cảm thấy kinh ngạc.
Sườn xám màu lam nhạt không để lộ quá nhiều da thịt, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Đường mặc sườn xám thì lại có một sự hấp dẫn đặc biệt, kết hợp với tiếng đàn nhẹ nhàng, lời thơ vang dội càng khiến những người ở bên dưới sân khấu cảm thấy bóng người này càng có thêm khí chất thi sĩ.
Dưới sân khấu, bóng người thon dài tựa vào cổng, anh vừa mới đi vào, bên tai vang lên giọng đọc trôi chảy trong trẻo của cô gái, đôi môi mỏng cong lên một chút, ánh mắt nhìn thoáng qua bóng người ở trên sân khấu, ánh mắt dần trở nên nóng rực.
Ngay vừa rồi, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là cô gái xinh đẹp ơ trên sân khấu, đêm nay cô rất đẹp, xinh đẹp đến mức anh không cầm lòng được mà muốn giấu cô đi, không để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp này của cô.
Chà, đã lâu không gặp, hình như cô gái càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn.
Nhưng mà, cô gái nhà anh bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cảm thấy rất chua đó.
Hàng phía trước, giáo sư Khương đang ngồi đó.
Thư Nhiên ngồi bên cạnh ông cụ nở nụ cười nhìn Thẩm Đường ở trên sân khấu, bà cụ nghiêng đầu nhìn giáo sư Khương ở bên cạnh rồi nhỏ giọng nói: “Tối nay Thẩm Đường thất sự rất xinh đẹp đó, đáng tiếc Tiểu Thịnh lại không thể nhìn thấy, nhưng mà ánh mắt của Tiểu Thịnh nhà chúng ta thật tốt, vừa mới là mối tình đầu mà đã chọn được một người tốt nhất.”
“Còn phải nói sau, lúc trước cháu ngoại của bà còn nói là coi người ta thành em gái rồi lấy tình báo từ tôi đó, rất ranh mãnh.” Giáo sư Khương hừ một tiếng phàn nàn.
Giáo sư Khương vẫn còn nhớ tới những lời nói khách sáo của cháu trai.
Dưới dưới sân khấu, các bạn học chụm đầu thì thầm điều gì đó với nhau, thậm chí có nam sinh còn chuẩn bị lén lút đi chọc góc tường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất