Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Đúng là bạn học Thẩm Đường đã có bạn trai, nhưng bạn trai đã không lộ diện lâu như vậy rồi, các nam sinh lại bắt đầu ngo ngoe muốn động.

Ôi trời, yêu xa rất dễ chia tay, chỉ cần vung cuốc thật mạnh, không có góc tường nào là không thể cạy được.

Thẩm Đường đi vào hậu trường, Lâm Phân Phương kích động ôm Thẩm Đường xoay vòng vòng.

A a a, vừa rồi ở trên sân khấu, quá lợi hại rồi.

Cảm giác được mọi người chú ý, quá sung sướng mà!

Ba nam sinh cùng tham gia đọc diễn cảm đều không hẹn mà cùng nhìn Thẩm Đường.

“Hu hu hu, Thẩm Đường, vừa rồi cậu trên sân khấu giỏi quá, lúc nãy tôi còn cảm thấy rất căng thẳng, căng thẳng lắm luôn, chỉ suýt nữa là đã quên lời, bây giờ trái tim tôi còn đang đập bình bịch bình bịch rất nhanh đây này.” Lâm Phân Phương ôm chặt Thẩm Đường, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.

Thẩm Đường bị ôm chặt cũng bật cười, cô đưa tay vỗ vỗ vào lưng Lâm Phân Phương rồi dịu dàng nói: “Cậu cũng rất giỏi, rất tuyệt.”

Thẩm Đường nói xong thì ngước mắt lên, cô lơ đãng nhìn thấy một bóng người mặc quân trang màu xanh đứng ở cạnh cửa, Thẩm Đường lập tức giật mình, cô ngẩn người một lúc rồi mới đưa tay đẩy Lâm Phân Phương đang ôm mình ra.

Lâm Phân Phương bị đẩy ra ngơ ngác một lúc, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Đường đang đi đến chỗ người đàn ông đứng ở cửa.

Người kia mặc một bộ quân trang màu xanh, dáng người thẳng tắp đứng ở đó cũng đủ để khiến tim người ta phải đập nhanh.

Đây là... Vị kia nhà Thẩm Đường sao?

Quả nhiên, đàn ông đẹp trai đều là của nhà người khác.

Nhưng mà, hai người đứng cạnh nhau thật sự rất đẹp đôi đó.

Thẩm Đường đi tới trước mặt Cố Thịnh, cô nở nụ cười làm lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt của người đàn ông rồi mềm mại nói: “Sau anh lại tới đây, không phải bảo không rảnh sao?”

“Trước đó không biết có thể xin nghỉ được không nên nói vậy, sau khi xin nghỉ được, anh nghĩ muốn cho em một điều bất ngờ.” Cố Thịnh hơi cúi người, anh nở nụ cười rồi trầm giọng nói: “Vì vậy, anh về rồi, em có vui không?”

“Vui chứ!” Thẩm Đường trả lời anh không một chút do dự.

Là một cô gái, Cố Thịnh thật sự đã cho Thẩm Đường một bất ngờ khiến cô vô cùng vui vẻ.

“Em có muốn ở lại không? Chúng ta đi ra đằng trước xem tiết mục nhé?” Cố Thịnh đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Đường rồi dò hỏi.

Bàn tay nhỏ được lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông bao trùm, Thẩm Đường nhìn thoáng qua hai bàn tay đang đan lại của hai người rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người cùng rời đi, trong hậu trường chỉ còn lại Lâm Phân Phương và hai nam sinh khác.

Rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

Chậc, bị ăn cơm chó đầy miệng nên cũng không muốn nói gì nữa.

Vài phút trước khi tiệc tối tết nguyên đán kết thúc, nhân lúc không ai để ý, Thẩm Đường đã kéo Cố Thịnh rời khỏi sân khấu.

Hai người đi ra khỏi đại học Bắc Kinh, bóng người một cao một thấp của hai người được kéo dài trên mặt đất, hai cái bóng ở chung với nhau, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Thẩm Đường đột nhiên lay bàn tay đang được người đàn ông nắm chặt, khi thấy người đàn ông quay đầu lại nhìn, cô lắc lư hai tay đang đan lại của hai người rồi dịu dàng nói: “Cố Thịnh, em đói.”

Cố Thịnh nghe thấy tiếng nói nũng nịu mềm mại của cô gái, anh khẽ cười một tiếng, một bàn tay khác nâng lên nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi cưng chiều nói: “Để anh dẫn em đi ăn.”

“Vâng.” Thẩm Đường gật đầu, nhưng đôi chân của cô vẫn không bước đi.

Cố Thịnh nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thẩm Đường, anh dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Đường nghe thấy anh hỏi vậy, cô lập tức nở nụ cười tươi, đôi mắt cong cong, trong mắt lấp la lấp lánh: “Em mệt, không muốn đi đường.”

Cố Thịnh thấy xung quanh không có ai.

Anh dùng đôi mắt thâm thúy nhìn cô, sau đó xoay người sang chỗ khác, ngồi xuống, đưa lưng về phía cô, sau đó anh nói: “Lên đi, anh cõng em.”

Thẩm Đường mở to hai mắt nhìn, cô chớp chớp mắt hai lần.

Nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn, cánh tay mảnh khảnh vòng qua đôi vai to rộng anh, hai chân nhảy lên một cái, cả người lập tức ở trên lưng người đàn ông.

Nhận ra sự mềm mại ở đằng sau, ngửi thấy hương thơm trên người cô, lưng Cố Thịnh lập tức trở nên cứng đờ, hai tay đỡ đôi chân của cô gái cũng cứng ngắc.

Bọn họ cách nhau rất gần, gần đến mức hơi thở ấm áp của cô thoảng qua da thịt anh, khiến trái tim anh phải loạn nhịp.

Rõ ràng thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng Cố Thịnh lại đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh vô cùng khô nóng.

Thẩm Đường dính sát vào lưng Cố Thịnh, hai bắp chân trắng nõn của cô vô cùng xinh xắn.

Dưới ánh đèn đường, bóng của hai người chồng vào nhau.

Bỗng dưng, giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên.

“Đường Đường, anh nhớ em lắm.”

“Ừm, em cũng nhớ anh.”

Giọng nói mềm mại của cô gái đáp lại, cánh tay đang ôm lấy người đàn ông siết chặt, nhếch miệng, trong mắt tràn đầy ý cười…

“Cố Thịnh, em có nặng không?” Thẩm Đương quơ chân, cơ thể nghiêng về phía trước, giọng nói mềm mại của cô vang lên bên tai anh.

Cố Thịnh nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô gái, anh khẽ cười một tiếng, nói thật, anh vốn không cảm nhận được trọng lượng của cô gái ở sau lưng bởi cô còn nhẹ hơn lúc huấn luyện rất nhiều.

“Không nặng, em đừng có lắc lư, anh sợ lát nữa em bị gió thổi đi mất mà anh vẫn không biết được, quá nhẹ, em phải ăn nhiều hơn đi.” Cố Thịnh cười đáp lời.

“Bình thường em ăn rất nhiều đó, nhưng mà em không béo lên được, may mà em ăn không bị béo, nếu không béo rồi sẽ không đẹp nữa.”

“Vớ vẩn, anh cảm thấy em béo lên sẽ đẹp hơn, như vậy rất đáng yêu, trong lòng anh, em như thế nào cũng là người xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất.”

“Anh cứ dỗ em thôi, này này này, chờ một lát!” Thẩm Đường đột nhiên giơ tay vỗ vào bả vai của Cố Thịnh, cô nói: “Nhanh nhanh nhanh, anh mau thả em xuống đi, đằng trước có người, để người ta nhìn thấy chúng ta như thế này sẽ không tốt đâu.”

“Không sao đâu.” Cố Thịnh đáp lại đúng ba chữ, anh không có ý định thả người xuống.

eyJpdiI6IlwvRDYrSU0yYVJkUDdoK1BaXC96S2lXdz09IiwidmFsdWUiOiJzaDYzbWx2anZpSDFcL0lLYitQS1wvTE01N0pKenNOckdRM0tUaGxuWEU0ZUxEUlNFNkpuY1R3dnNTbVwvb3lZdGs1VlFBdWFhanFrdHRYU3Nmdzc1NzNQZldpZFN2dTNreFwvaTh0OUZLXC9HdGYrNFVQd0NPMlJhN0RjTEZBc2h4TVRcLzZNNUFRdFpzdFV1YjlPS2VTQjVlMXFNM2VKZnNvXC9HaXRmd1VFYXc5TkJNMHVuaVFObWxuWHZDdXNBY2NRUk1CZ0JWOXlYbmlkaDBkbzhtUlNcLzBJMUk1T0RiXC9WUm04Ujh3ZWdNZnR1RzVKYXpzNHhXQ2JsbTJubzZrWmI4XC9ZTW05eTVibFBRK3U1VloxYjJzcTJWS3lpUldDVDlqVDVrXC9qNEhZVXNQTnUzemxnUHhFZ1pcL1JqMW11cldsY0dEb2ZGUmcrNDRlalh4b280cE1WSERsTHlDZVwvWDlWXC9PV0o4QWNuMmc3cVQwUXVYczdhbDF3QUtmNlNiMjZcLzJSXC9heElIaWxzV1Eyc24xbmdYUzUrQWNFY0RXZmdkZ013bjAwd3VFN3VpUGxxbEhsOEFlZFhxek1kTElLd3lrYU40bkFaRm1VamtQQ3JSeGJiNUtpU1hCZTVrMHB6eWM5elIyXC9pSkVWT3p2K09mUlp2VnlvREhIYUZTXC81Z2Y2OENpcUJYbVpSY3J4Y0R1akx3R2pFWG5RcGlYcVptMmNsMlZFbUhJa29EM1hiTlwvNTRNdTJEM2trZFpcL29mdURQOHlQVmlub0NzSjNSREFRekw2UGxGd0ZFXC9ud09FbGV2eE9ib0ZkU09NYnhFbUJJcEw1WUNUSVRxbjVNNXJJM21PWE9JZG5FamVydDM4OHBITThcL0h6MmQwZmh5MFRjRG9oUVZxcVErOVRocEFITjJ6bmJRdmxSYmY5akRWNXFxSWRrNDlTK2tNaEgya0REUTV5b0tIeHdWakU3ZW11UkY0VVNZVE5nbUFBWFF2WWQyaEdZbDRjeWV4SWExWVh1U3Y1ZHFKWTRqMHVUUmZaWTFGa2hLejUrWUczbEpnbE5CV2hUZ2RSMHN5dElaZW5xRGEyN2ZKS1RzeXBXOHpvajh3ZVNlSiIsIm1hYyI6Ijk1MjViN2U1MTQ5MWYwMzg0ZGM5NmZlZDlmNjQwYjBjMGVkMTVmNWY0YzVmNzM5YWM4NDY3MzVlN2M5ODRkODYifQ==
eyJpdiI6IkhoMFhoSmNRMTFmRDZ0QjQzTkxvckE9PSIsInZhbHVlIjoiQkM4SlwvVEdFN21MdDRvVnpwZ3FNT1l3ZEl5MWJoUkxkYk5RMFdGWTZsaVlqNVRva01DYWZEV1cwb3NVRUF3S3NvV1JnREVaT3pLM2RnYm1rS1VrSGExU3MyU3YzZUZGdGZpZDZcL1FyM090NGtOblRJaTZJZVkxTENwNDI0aGhPejcydnpMODlwQWNlbzhUdklCUFliMnZhNDVDRlV2dk1adGZQczNiM3BcL1MzN1wvWmFIY2NoU0FWXC96SU5jTE93RnhkT2cyWklVcTQ2clZzU2gwUmVnckczd3FnS2kzYjlsRFJsYlczYWdRZVJBZEl5S20xZ2dWU3pcL2g3bU03aElDQXJPY0VsajgzdlVPdlFqcXdMT2NIQUt6bVJrQ3M4Y0tCaHMwQUlhdXFsSWRsUHBSUHhaQXFsaTNQUjJ6dHRkMnJHUk9cL1dvT29tazA2SGREVzB5M2txcmxPTWc5TnlCMUNCTmRFXC9Vc1djQlFxTXUyc0FxRmxrNlwvWkRjVUczMUpCRG1lUTVES1BHcThBVTdEejhWVzZkK0dJVmh1TldNQ3NkV1hVVjZBeWZIbVRGUGFpRFBoalRBU05TK1VKcGNkY1VmUXlSeVdmcEJBYVk1eHhJODFBa0U1SzRiV0trR1p2cURkNXplXC9jK284PSIsIm1hYyI6IjM2MWE1NzBkMTc0ZDIwZTQxNDc2NzRlM2Y2NzI0NjhjNmI4MTJkODU1Mjg4ZTE5ZmZmMjhlMTgwZjczN2MzYjgifQ==

Hơn nữa, cho dù làm nũng với bạn trai là chuyện rất bình thường, nhưng Thẩm Đường lại không thích bị người ta vây xem.

Ads
';
Advertisement