Tai Cố Thịnh bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của Thẩm Đường véo, anh hơi dừng chân lại rồi bất đắc dĩ thả tay ra, cẩn thận từng li từng tí đặt cô gái phía sau xuống.
“Được rồi được rồi, em đi một đoạn đi, đến nơi ít người thì anh lại cõng em.”
“Không cần, em ổn rồi.”
Hôm nay đã không còn sớm nữa, Cố Thịnh dẫn Thẩm Đường tìm đại một quán ăn, sau khi hai người ăn no nê xong, Cố Thịnh tiếp tục đưa Thẩm Đường về nhà.
Sau khi đưa người tới cửa nhà, Thẩm Đường cười tủm tỉm vẫy tay, cô bảo Cố Thịnh mau chóng quay về: “Được rồi, anh mau về đi nha.”
“Ngày mai em có rảnh không, chúng ta cùng đi xem phim đi, ngày mốt anh với quay lại quân đội.” Trong lòng Cố Thịnh cảm thấy không nỡ, anh mới ở với bạn gái chưa được bao lâu mà, anh thật sự rất muốn thu nhỏ bạn gái lại rồi cất ở trong túi, như vậy hai người sẽ không bao giờ rời xa nhau.
“Được ạ, sáng ngày mai em không có tiết.” Thẩm Đường đáp lại.
“Ừm, vậy em đi ngủ sớm đi.” Cố Thịnh nhìn gương mặt trắng nõn của cô gái, anh vô thức giơ tay xoa đầu cô.
Thẩm Đường đã rất quen với động tác này của Cố Thịnh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cưng chiều của Cố Thịnh, Thẩm Đường hơi nghiêng đầu, đôi mắt to tròn sáng ngời của cô nhìn anh, đôi môi đỏ mấp máy, cô hơi nghi ngờ hỏi: “Cố Thịnh, em cứ luôn xoa đầu em như vậy, có phải anh cảm thấy em còn nhỏ không?”
Cố Thịnh nghe thấy Thẩm Đường nói vậy thì ngẩn người mất một lúc, trong lòng anh cẩn thận suy nghĩ lại, hình như Thẩm Đường ở trong lòng anh quả thực có cảm giác hơi nhỏ, dù sao lúc anh quen biết cô, con gái nhà người ta vẫn còn là trẻ vị thành niên mà.
Mặc dù lúc đó anh không có ý gì với cô, nhưng sau khi hai người ở bên nhau, Cố Thịnh không khỏi chăm sóc cô nhiều hơn một chút, trong lòng có cảm giác muốn cưng chiều chăm sóc cô thật nhiều.
Nhưng mà coi người ta thành trẻ con thì Cố Thịnh chắc chắn là không có, nếu coi cô là trẻ con thì anh sẽ không thể yêu đương với cô, mà đã yêu đương rồi thì sẽ không coi cô thành trẻ con.
Cố Thịnh nhìn cô gái, trong lòng thầm trả lời một câu: Nào có con nhà ai cao được như vậy hả?
Như vậy thì dậy thì quá thành công rồi.
Cố Thịnh nhìn đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô, sau đó nhìn xuống đôi môi đỏ mọng ở dưới.
Nhìn sắc đỏ mọng kia, Cố Thịnh hơi cúi người, một tay anh chống vào vách tường ở sau lưng Thẩm Đường, cúi đầu chậm rãi tới gần cô, khi nhận ra Thẩm Đường ở trong n.g.ự.c không có một chút động tác né trành nào, trong lòng Cố Thịnh bắt đầu có những bong bóng vui sướng bay lên.
Còn Thẩm Đường nhìn thấy động tác của người đàn ông, cô chớp chớp mắt hai lần, hàng mi vừa vài vừa đen khẽ run lên vài lần, trong lòng bỗng dưng có một chút căng thẳng, trái tim bé nhỏ của cô đập thình thịch thình thịch.
A a a, đây là Kabe-don trong truyền thuyết kìa!
Tới đi, cô, cô chịu được!
Hai cánh tay duỗi xuôi bên người của Thẩm Đường căng thẳng đến mức nắm chặt lại, ngay khi Thẩm Đường đang vô cùng mong chờ, cô đột nhiên cảm thấy chìa khó trong lòng bàn tay bị lấy đi.
Hả? Đợi một lát!
Thẩm Đường nhìn người đàn ông đang cầm chìa khóa mở cửa với vẻ mặt ngơ ngác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhìn chằm chằm động tác mở cửa của người đàn ông, trong lòng Thẩm Đường vô cùng phức tạp.
Cô cũng đã cởi quần rồi, cứ như vậy thôi sao?
Cố Thịnh nhận ra ánh mắt của Thẩm Đường ở đằng sau, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, anh nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Thẩm Đường, hơi dùng sức kéo người ôm vào trong ngực.
Thẩm Đường va vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của người đàn ông, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe được tiếng đóng cửa.
Trong nhà không bật đèn, trong không gian đen kịt, một hơi thở ấm áp dần tiến lại gần, theo hơi thở ấm áp của người đàn ông, đôi môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào môi trên của Thẩm Đường.
Mềm mềm, hơi nóng.
Trong hơi thở của cô toàn là hơi thở của người đàn ông.
Trái tim bé nhỏ của Thẩm Đường đập nhanh hơn, tay cô vô thức ôm lấy eo của người đàn ông, đèn đường ở ngoài cửa sổ chiếu tạo ra một ánh sáng nhè nhẹ.
Nhìn gương mặt gần trong gang tấc của người đàn ông, trong cổ họng của Thẩm Đường khẽ phát ra tiếng kêu yếu ớt vô cùng mềm mại.
Không biết đã qua bao lâu, việc đầu tiên mà Thẩm Đường làm khi được người đàn ông buông ra đó là hít thở thật sâu.
“Tách!” Một tiếng vang nhỏ, đèn điện trên đầu hai người sáng lên.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi xuống trên người của hai người.
Cố Thịnh cúi đầu, ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của Thẩm Đường ở trong ngực, nhìn dáng vẻ há miệng hít sâu của cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười.
Giơ tay, lòng bàn tay thô ráp khẽ vuốt ve làn da bóng lóng non mềm ở sau gáy của cô gái, ngửi mùi thơm thoang thoảng ở trên người cô.
Cố Thịnh lại nhìn vào cánh môi đỏ mọng hơi sưng lên của cô, sắc đỏ mọng kia càng quyến rũ mê người hơn lúc trước khiến anh muốn nếm thử lại mùi vị ngọt ngào đo.s
Thẩm Đường nhận ra ánh mắt nóng rực của người đàn ông, cô lập tức giơ tay che môi lại rồi dịu dàng nói: “Không cho phép, vừa rồi anh làm đau em đó.”
Người đàn ông này là chó sao, cánh môi của cô hơi nhói, không cần nhìn cũng biết môi của mình chắc chắn đã sưng lên.
Nghe thấy Thẩm Đường trách móng kêu đau, Cố Thịnh lập tức trở nên đau lòng, anh vội vàng trầm giọng nói: “Đau không, bỏ ra để anh xem nhé?”
“Không cho, không cho nhìn, Cố Thịnh, anh mau về nhà đi, đã không còn sớm rồi.” Chủ yếu là bầu không khí này không đúng lắm, Thẩm Đường cảm thấy nếu hai người tiếp tục ở cùng một chỗ thì sẽ xảy ra chuyện gì đó, cảm giác thật là nguy hiểm mà.
“Ngoan, để anh xem một chút, không hôn em nữa.” Cố Thịnh không yên lòng, anh giơ tay kéo cái bàn tay đang che miệng của Thẩm Đường ra, nhưng Thẩm Đường vẫn không chịu buông tay mà lại còn dùng ánh mắt hung dữ vô cùng đáng yêu nhìn chằm chằm anh.
Phụt! Trong lòng Cố Thịnh bật cười thành tiếng.
Sao cô gái nhà anh tức giận mà cũng đáng yêu như thế chứ.
Thẩm Đường vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn người đàn ông, một tay cô che miệng, một tay khác nâng lên, ngón tay trắng nõn chọc chọc vào lồng n.g.ự.c cứng rắn của người đàn ông rồi cảnh cáo: “Đồng chí Cố, anh nên về rồi đó!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất