Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Khi Cố Thịnh dẫn Thẩm Đường tới nhà họ Cố, cửa nhà đã được mở rộng, ở trong phòng, Thư Nhiên và Khương Linh Chi đã thấy Thẩm Đường từ xa.

Khương Linh Chi và Thư Nhiên đứng dậy, hai người họ một trái một phải đứng bên cạnh Thẩm Đường, ba người vừa đi vào vừa nói chuyện.

Cố Thịnh bị cướp mất bạn gái cũng không thể làm gì, ai bảo người cướp bạn gái của anh một người là mẹ còn một người là bà ngoại chứ, mà anh lại không thể đắc tội nổi với một trong hai người này.

“Nào nào nào, đừng khách sáo, cháu ngồi xuống đi.” Khương Linh Chi cười nhẹ nói.

“À, vâng ạ vâng ạ, thím không cần phải chào đón cháu như vậy đâu ạ.” Thẩm Đường cười đáp lại.

“Mẹ, mẹ đừng dọa Đường Đường.” Cố Thịnh lên tiếng bảo vệ, sau đó anh đặt đồ trong tay lên bàn rồi nói tiếp: “Ông nội, cha mẹ, ông ngoại bà ngoại, đây là quà mà Đường Đường chuẩn bị để biếu mọi người.”

“Quà hả, Đường Đường cháu khách sáo quá rồi đó, tới thì thôi đi, lại còn mua quà làm gì chứ?” Thư Nhiên vờ giận nói.

“Năm mới, chúc mọi người năm mới vui vẻ ạ.” Thẩm Đường đứng dậy, sau đó cô lấy quà tặng đã chuẩn bị ra đưa cho từng người một.

Sau đó Thẩm Đường lại nhận được mấy món quà năm mới, Cố Quân Thượng là một bao lì xì to, Thư Nhiên tặng cho cô một chiếc hộp nhung đỏ, bên trong đựng một chiếc vòng tay bằng ngọc vô cùng đẹp.

Khương Linh Chi tặng cô một đôi hoa tai bằng ngọc trai, vừa nhìn đã biết là không rẻ. Còn của ông cụ Cố là một chiếc vòng tay bằng vàng khắc họa hình rồng phượng, trông rất nặng. Còn giáo sư Khương là một bộ bút giấy nghiên mực.

Thẩm Đường được Thư Nhiên và Khương Linh Chi thân thiết lôi kéo nói chuyện, đề tài cũng chẳng phải chuyện gì xa lạ, cả hai đều nói đến chuyện bọn họ chuẩn bị tới thăm hỏi nhà họ Thẩm vào hai ngày nữa.

Thẩm Đường ngơ ngác, nhà họ Cố tới thăm nhà cô, cả nhà đi hết, trận chiến này có vẻ rất lớn thì phải?

Nhưng khi thấy dáng vẻ mong chờ của bọn họ, Thẩm Đường cũng không từ chối.

Cô và Cố Thịnh đều đã gặp người lớn hai bên gia đình, bây giờ phụ huynh hai gia đình gặp nhau cũng là chuyện... rất bình thường.

Khương Linh Chi nghe thấy lời đồng ý của Thẩm Đường, bà ấy lập tức bắt đầu thương lượng xem nên chuẩn bị những thứ gì, danh sách các món đồ khiến Thẩm Đường phải c.h.ế.t lặng... những cái này cái này cái này, có chuẩn bị quá nhiều rồi không?

Rốt cuộc cô cũng biết vì sao lần trước Cố Thịnh đến lại mua nhiều đồ như vậy rồi, là do di truyền đúng chứ?

Thẩm Đường ở lại nhà họ Cố ăn cơm trưa xong, sau đó Cố Thịnh lập tức dẫn cô đi, anh nói là hai người cùng nhau đi ra ngoài dạo chơi.

Nhà họ Cố, sau khi Cố Thịnh dẫn Thẩm Đường đi, mọi người đều bị Cố Thịnh chọc cười, anh cứ trắng trợn mà dẫn Thẩm Đường đi như vậy.

Ôi, thật sự rất được đó.

Đợi đến khi mở những món quà mà Thẩm Đường tặng ra, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, nhất là ông cụ Cố và giáo sư Khương, khi thấy trong hộp là nhân sân, trong lòng cả hai đều cảm thấy phấn khích, bọn họ đã lớn tuổi rồi, củ nhân sâm này có thể giữ lại để đề phòng chuyện xảy ra bất ngờ sau này.

Nhân sâm là một thứ tốt, chỉ có thể chờ vận may mà không thể tìm kiếm.

Mà Thẩm Đường lại tặng thứ này, thị lức của bọn họ vẫn rất tốt, vừa nhìn đã biết đây chính là nhân sâm rừng.

Cố Thịnh không biết đã dẫn Thẩm Đường đi đâu, cả hai người chơi suốt buổi trưa, đến chiều tối Cố Thịnh mới dẫn Thẩm Đường đi ăn tối ở bên ngoài, sau đó đưa cô về.

Vừa vào cửa, điện thoại của Thẩm Đường đột nhiên vang lên.

Lúc này Cố Thịnh vẫn còn đang ôm vai Thẩm Đường, anh cất bước đẩy cô ngồi xuống ghế sô pha, còn Thẩm Đường thì lấy điện thoại ra, bắt máy.

“Alo, Thẩm Đường đúng không? Anh là Tô Chấn Hưng đây!”

Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Tô Chấn Hưng cũng được coi như không nhỏ, vì vậy Cố Thịnh cũng nghe thấy câu nói này của anh ấy.

Cố Thịnh cảm thấy rất kỳ lạ, sao Tô Chấn Hưng lại biết được phương thức liên lạc của Thẩm Đường vậy?

“Alo, anh Tô, em là Thẩm Đường ạ.” Thẩm Đường trả lời một câu, đồng thời cô cũng đã nhận ra Cố Thịnh đang nhìn mình.

Thẩm Đường ngước mắt lên nhìn, cô chớp chớp mắt với Cố Thịnh, vẻ mặt rất ngoan ngoãn.

“Ồ, Cố Thịnh đang ở cạnh em đúng không, vừa rồi anh gọi điện đến nhà họ Cố, nghe mọi người nói Cố Thịnh đã đi ra ngoài với em, mấy người chú Cố còn cố ý nói phương thức liên lạc của em cho anh...”

Tô Chấn Hưng còn chưa nói xong, giọng nói của Cố Thịnh đã vang lên.

“Có lời mau nói, đừng có nói lời dư thừa.”

Nghe thấy giọng nói của Cố Thịnh, Tô Chấn Hưng cười cười rồi nói: “Cố Thịnh, ngày mai mấy người Tiêu Ương nói muốn ra ngoài leo núi, sẽ mang theo lều vải, buổi tối chúng ta không về, cậu dẫn theo chị dâu cùng đi chơi đi, giải sầu một chút, tiện thể hít thở bầu không khí mới mẻ. Cố Thịnh, cậu nói một tiếng đi được không hả? Đi thì gâu một tiếng.”

“Đi, ở đây, mấy giờ xuất phát?” Cố Thịnh hỏi.

Cố Thịnh nghĩ đến mấy ngày trước Thẩm Đường vô cùng bận rộn, bây giờ vừa hay có cơ hội dẫn theo Thẩm Đường ra ngoài chơi bời một chút, tiện thể thư giãn luôn.

Tô Chấn Hưng thấy Cố Thịnh đồng ý rất, anh ấy ngẩn người một lúc rồi mới trả lời: “Núi XX, chín giờ sáng mai chúng ta tụ họp lại ở cửa đông, sau đó cùng nhau xuất phát.”

“Được, đã biết, cúp đây.” Cố Thịnh nói xong thì lập tức ấn xuống chiếc điện thoại ở trong tay Thẩm Đường.

Đã không còn sớm nữa, Cố Thịnh cũng không muốn ở lại nhà của Thẩm Đường lâu.

“Rầm!” một tiếng, Thẩm Đường đóng cửa lại.

Ở ngoài cửa, Cố Thịnh cười khẽ một tiếng, anh đứng đó hồi lâu rồi mới cất bước rời khỏi chỗ này.

Trong nhà, Thẩm Đương che đôi môi sưng đỏ của mình, khóe mắt vẫn còn hơi đỏ ửng.

Người đàn ông này, động một chút là lại thích nói chuyện, thật sự là... không biết dè dặt gì mà.

Hệ thống nhìn thấy ký chủ không biết xấu hổ như vậy thì vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nó vẫn không nhịn được mà phàn nàn.

Hiếm khi thấy được trong từ điển của cô gái này lại có hai chữ “dè dặt”.

eyJpdiI6IjB2Wm82Qzdha3QxSm1UZkNxMkFtQlE9PSIsInZhbHVlIjoiblNWQkZWUTdtMklQdU1HZ1wvRGdxQUxWK0RGVFp5eW1WSTh6MUdKa3M5R1J2NVpOT0crRWJ2dHFENFhvcGNTY1RaSUE5V3U5NlRVK2FPM09nOE9QdzVqK1EyTXdsQ0R5NytKUlljYnU3bW44QURiQ1VqWHFrTnRyNDRDYXJuWTlTZGdLRkdKUGpVTDV1bXdZalo4b0NxY2I2Wjk3UXJyb0dYMXUwRFVVWGR6ejNaUVR3WlA3T010YmdxVCtBR3l4VGl6Qk1FRVEzREd6akt2cHZVMUN3OUFuT3dVbXorQmxIZkRhNmF5cHFIWE44OHFvdlVHMWU1Ukx3UGg0b1R6czhRTWsyTjU2VDUzeUt3WFkzNXVPNk5uMWZFd0MwNkpzYnRzTEY3QUsySTBrenRFZExzb3Fva0xoNWtqeUpIaEdhdlh2XC9haUF3TDdlcUZBZnJLeWFVXC9FdW5zdmJkNG16cWppZGgwalNEMklUTWhrQUhNcjVmaWRXR3lTTTNEckx3VEh6VThcL1RZQ2VjSkVKODdhb1djUmxRVWZqYmozZWR3UENXY0sraHZ6dG5QRTBXN0tiZFdNR0RQYjErWlQrVjJnaFZIN05SUWhrXC9YUTVhbDNteG43YkVWVjk0WVM2Q0xWQnhFbXZPU2NVc1ZVMVZZSW1qcTRhN1lHNFFXK3lKcDVzNkg0N3NiZ1RlaEtzZjBic0RLdWFQMlBmT0xNcThRaHJ0SzRxb2FIb289IiwibWFjIjoiNTE5NmI5YmQ1Zjk1ZmFkYWZjOWJjNWFjYTkyNzliNmVhY2IxNzhkMTg2YTc0Yzc2ZGEzOTA0MzM1ODUwODlkNCJ9
eyJpdiI6IlpRMlBXY3JqNzVCbGxuK25GbEE2VGc9PSIsInZhbHVlIjoiWjZ1eWtZK3ptWGNYemt5Mmh0bkFwXC9BdUZGdytOcDJGckdyalMrcUdxZSthbEQxbFVpR1ZmMnR1cVQrR0VINngiLCJtYWMiOiJmNzljNWI5NjZkMmE2NjlhYzhmNmU0NjFhYmUzN2YwNjI4MjVmNjJkN2Q2OGRmYWU5ZmMzZmU1YjhlOWY0NzdhIn0=

“Ôi trời, chị dâu tới Bắc Kinh lúc nào vậy, lúc đó chúng ta có thể tụ tập cùng nhau, có phải là Cố Thịnh giấu em đi rồi không? Ha ha ha, chắc chắn là Cố Thịnh sẽ làm ra chuyện này.” Tô Chấn Hưng vừa lái xe vừa trêu chọc.

Ads
';
Advertisement