Cố Thịnh ôm Thẩm Đường ngồi ở ghế sau, đối mặt với lời phàn nàn của Tô Chấn Hưng, Cố Thịnh rất bình tĩnh, anh thản nhiên lườm Tô Chấn Hưng một cái rồi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, lo lái xe đi, đừng có nói chuyện nữa.”
“Yên tâm đi, với tốc độ tay hai mươi năm của tôi chắc chắn có thể chở chúng ta an toàn tới đỉnh núi.” Tô Chấn Hưng kiêu ngạo trả lời, sau đó anh ấy lại chuyển sang một chủ đề khác:”Đường Đường, rốt cuộc em coi trọng tên Cố Thịnh này ở đâu vậy, anh không nhìn ra được tên Cố Thịnh này có tài đức gì mà lại có thể làm cho em vừa mắt thế?”
“Ừm.” Ngón trở của Thẩm Đường di chuyển một lúc, cô ngước mắt lên nhìn Cố Thịnh đang ôm mình, nhìn vào gương mặt đẹp trai của Cố Thịnh: “Em là một người nông cạn.”
“Có ý gì hả? Vậy là em coi trọng cái gương mặt kia của Cố Thịnh đúng không? Là ý này hả? Anh không hiểu sai đúng chứ?” Tô Chấn Hưng cười cười.
“Vâng, đúng vậy.” Thẩm Đường gật đầu.
“Ha ha ha, Cố Thịnh cậu nghe thấy không hả, gương mặt này của cậu vẫn có rất nhiều người thích đó, đến đoàn văn công của chúng ta cũng có không ít người thích cậu, lần trước còn có ai đó chặn cậu lại để nói chuyện mà...”
Đoàn văn công, chặn lại...?
Thẩm Đường nhíu mày bày tỏ: Ôi trời, đồng chí Cố Thịnh à, đây là tình huống gì vậy?
Thẩm Đường ngước mắt lên nhìn, khóe môi khẽ cong lên, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Thịnh.
Cố Thịnh thấy Thẩm Đường hơi nheo mắt lại, anh vô thức nói: “Em đừng hiểu lầm, không phải như vậy đâu.” Anh còn không nhớ người kia là người nào nữa mà.
“Ôi trời Cố Thịnh, cậu quên rồi hả? Lần trước đoàn văn công đến bên quân khu của chúng ta biểu diễn đó, cô gái xinh đẹp kia tên là gì nhỉ? Để tôi nhớ lại đã, đúng rồi, tên là Bạch Nguyệt.”
Cố Thịnh: Anh có thể đạp Tô Chấn Hưng xuống xe được không?
Cái tên chó c.h.ế.t này, cứ ở đó mà độc thân đi.
Anh em gì không biết, cứ phải bẫy người khác như thế hả!
“Tô Chấn Hưng, cậu có thể câm miệng được vào không, cậu không nói không ai bảo cậu đâu, được không hả?” Ánh mắt c.h.ế.t chóc của Cố Thịnh nhìn chằm chằm vào gáy của Tô Chấn Hưng, anh đang cân nhắc xem có nên đá anh ấy ra ngoài không.
Tô Chấn Hưng nghe thấy Cố Thịnh nói vậy, sau lưng lành lạnh, anh lén lút nhìn hai người ngồi phía sau qua kính chiếu hậu.
Ha, trong cuộc giằng co của đôi nam nữ này, có vẻ Thẩm Đường đang chiếm thê trên, ngó nhìn Cố Thịnh một cái, dáng vẻ sợ sệt này thật là.
Chỉ trong chốc lát, Tô Chấn Hưng đã có thể đoán được địa vị sau này trong gia đình của Cố Thịnh rồi.
Mà Cố Thịnh ngồi đằng sau hoàn toàn không ngờ Tô Chấn Hưng lại bẫy người như thế, anh thấy bạn gái nhà mình đang cười rất nhẹ nhàng, Cố Thịnh chỉ cảm thấy tình huống bây giờ hình như không tốt lắm.
“Đường Đường, thật sự không có, bình thường anh đi ra ngoài không nhìn vào những cô gái khác đâu, nếu em không tin thì em có thể hỏi Tô Chấn Hưng thư xem, bình thường anh rất lạnh lùng, người ta nói với anh cái gì, anh đều không đáp lại. Tô Chấn Hưng, cậu nói xem có đúng không?” Cố Thịnh nói xong thì lập tức liếc nhìn anh ấy.
Nhận được ánh mắt của Cố Thịnh, Tô Chấn Hưng lập tức hiểu ra, anh ấy ôi ôi hai tiếng rồi đáp lại: “Đúng, đúng rồi đúng rồi, bình thường Cố Thịnh rất lạnh lùng, con gái người ta có đuổi tới cửa ký túc xá thì Cố Thịnh cũng sẽ không nhìn người ta lấy một cái, có một lần...”
Sau lưng lại cảm thấy mát lạnh, Tô Chấn Hưng bắt gặp ánh mắt của Cố Thịnh qua kính chiếu hậu, anh ấy vô thức nhận ra hình như mình lại nói sai lời nào đó rồi.
Thật sự rất xin lỗi người anh em!
Tô Chấn Hưng ngậm miệng lại, anh ấy tập trung lái xe.
Ôi trời, vào những lúc như thế nào cứ giả ngu là được, còn về chuyện giải thích gì đó, Tô Chấn Hưng cảm thấy mình không cần phải nói nhiều, chuyện của đôi vợ chồng trẻ người ta, một người ngoại như anh ấy chen vào làm cái gì.
“Rất được chào đón hả?” Đôi mắt của Thẩm Đường cong lên, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của Cố Thịnh, sau đó cười nhẹ nhàng rồi tiếp tục nói: “Thu hút ong bướm à?”
“Không không không, Đường Đường, trong lòng anh chỉ chứa mỗi em mà thôi, em chính là cô gái xinh đẹp nhất, thông minh nhất, đáng yêu nhất, hiền lành nhất ở trong lòng anh.” Liên tục nói lời nịnh nọt, Cố Thịnh thật sự rất liều mạng.
Tô Chấn Hưng ngồi đằng trước nghe thấy Cố Thịnh dỗ bạn gái như vậy, quả thực là mở rộng tầm mắt.
Chậc chậc chậc, bình thường Cố Thịnh ở trong quân đội là người khẩu phật tâm xà, trên mặt cười hì hì, nhưng trong lòng lại không biết đang cất giấu nước bẩn gì, bình thường lúc nói chuyện cũng ẩn chứa đầy thuốc độc.
Bây giờ lại rất biết dỗ dành bạn gái đó, những lời dỗ dành dễ nghe còn không lặp lại bất cứ ý nào, lợi hại, lợi hại thật đó.
“Đường Đường, em đừng nghe Tô Chấn Hưng nói bậy, chẳng qua là cậu ta cảm thấy ghen tị với anh thôi, ghen tị anh có một cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa thông minh như em.” Cố Thịnh vẫn không ngừng cố gắng, khi thấy lúm đồng tiền ngọt ngào của Thẩm Đường đã lộ ra, trong lòng Cố Thịnh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Đường mỉm cười đưa tay lên đánh nhẹ Cố Thịnh một cái, cô mềm mại nói: “Được rồi, anh đừng khen em nữa, em nổi hết da gà lên rồi này.”
“Những lời anh nói đều là lời thật lòng, nói thật còn không cho người ta nói hả.”
“Miệng của đàn ông, gạt người gạt quỷ.” Thẩm Đường hừ hừ hai tiếng, trong lòng lại đang rất vui vẻ.
Tô Chấn Hưng cảm thấy mình mới là người hiểu rõ nhất, nhưng anh ấy vẫn nên tập trung lái xe đi, nhỡ đâu lại bẫy Cố Thịnh thêm lần nữa, có lẽ lúc xuống xe, anh ấy sẽ bị Cố Thịnh tìm một cái hố chôn sống mất.
Xe chạy khoảng hơn một tiếng đồng hồ, xuất phát từ ngã ba đường đi đến con đường nhỏ lên núi, lại chạy thêm khoảng hai tiếng nữa mới tới nơi.
Xe dừng lại, Cố Thịnh bước xuống xe trước, sau đó anh mở cửa xe ở bên Thẩm Đường rồi đỡ cô xuống.
Đám bạn của Cố Thịnh thật sự rất bội phục Thẩm Đường, có thể xử lý được một chàng trai như Cố Thịnh ngoan ngoãn như thế, không thể không phục được.
Phụ nữ đáng sợ thật đó, Cố Thịnh vốn kiêu ngạo bao nhiêu, từ nhỏ chỉ có người khác phải hầu hạ anh, bây giờ Cố Thịnh lại cam tâm tình nguyện đi hầu hạ Thẩm Đường.
“Ha ha ha, không có hoa, chỉ là cảm thấy Cố Thịnh cậu ân cần chăm sóc người khác như vậy khiến tôi nổi da gà thôi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất