Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thẩm Đường bị hai cô gái kia nhìn, ngước mắt lên nhìn hai người kia, cô chỉ mới nhìn thoáng qua mà hai người Hà Quyên và Triệu Tư đã không nhịn được mà phải rời tầm mắt.

À hiểu rồi, chị dâu thật lợi hại đó.

Không hổ là người Cố Thịnh coi trọng, nhìn trông rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, không ngờ còn rất lợi hại.

Đôi môi mỏng của Cố Thịnh khẽ gương lên, trong mắt anh lóe lên ý cười.

Đưa mắt sang nhìn, Cố Thịnh lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người Hà Quyên và Triệu Tư này, ánh mắt cảnh cáo khiến hai người lập tức hoảng sợ mà cúi đầu.

Chuyện tiếp theo thì thuận lợi hơn rất nhiều, Thẩm Đường cầm một quyển sách ngồi bên cạnh Cố Thinh, những người khác ai nấy đều bận rộn.

Sau khi nấu cơm xong, tất cả mọi người cùng ngồi lại với nhau ăn một bữa cơm vô cùng sôi nổi.

Trời lạnh, chiều tối mọi người lập tức đột lửa, tất cả nói chuyện chơi đùa sôi động ầm ĩ đến khoảng mười một giờ đêm mới đi nghỉ.

Như buổi sáng đã nói, tối nay Thẩm Đường và Giang Tiểu Lộc sẽ ngủ cùng nhau.

Hai người Tô Chấn Hưng và Cố Thịnh cùng một cái lều.

Trong lều, Tô Chấn Hưng vừa vào trong lều, anh ấy đang muốn nói chuyện với Cố Thịnh, nhưng vừa quay đầu thì lại chỉ thấy mỗi cái gáy của Cố Thịnh.

“Ha, chúng ta nói chuyện đi Cố Thịnh?”

“Không nói.” Cố Thịnh không có chút lưu tình nào từ chối bạn mình, anh vẫn chỉ dùng cái gáy để đối mặt với bạn.

Bị từ chối, Tô Chấn Hưng khẽ nhếch miệng, anh ấy kéo mạnh lều vào.

Trong lòng Tô Chấn Hưng thầm phàn nàn: Tên đàn ông Cố Thịnh này càng ngày càng chó mà.

Ở một cái lều khác, Thẩm Đường đang nằm trong lêu, cô nhanh chóng nhắm hai mắt và ngủ thiếp đi.

Giang Tiểu Lộc ở bên cạnh nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thẩm Đường, cô ta nhẹ nhàng xoay người lại, khi nhìn gương mặt trắng hồng của Thẩm Đường, trong mắt lóe lên sự ghen tị.

Qua một ngày, Giang Tiểu Lộc biết được Thẩm Đường đang là sinh viên của trường đại học Bắc Kinh.

Giang Tiểu Lộc luôn rất ghen tị với những người học hành giỏi, bởi vì đến cấp hai cô ta đã nghỉ học, thật ra trong lòng Giang Tiểu Lộc cảm thấy rất tự ti, lúc trước khi ở bên Tiêu Ương, cô ta cũng không thể khống chế nổi cảm giác lo được lo mất.

Nhìn gương mặt của Thẩm Đường, ánh mắt của Giang Tiểu Lộc dần mơ hồ, sau đó dần dần ngủ thiếp đi.

Ngay khi Giang Tiểu Lộc vừa ngủ, Thẩm Đường đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt của Thẩm Đường không có một chút sự buồn ngủ nào, hiện nhiên vừa rồi Thẩm Đường vẫn chưa ngủ.

Nửa đêm, bên ngoài lều tối đen như mực.

Thẩm Đường mơ màng tỉnh lại, cô giơ tay sờ bụng dưới, sau đó đi ra khỏi lều vải

Giang Tiểu Lộc ở bên cạnh chú ý tới tiếng động của Thẩm Đường, cô ta mở mắt nhìn Thẩm Đường rồi hỏi: “Thẩm Đường, cậu làm gì vậy?”

“Tôi đi vệ sinh thôi, cậu cứ ngủ tiếp đi.” Thẩm Đường trả lời.

“Hả? Để tôi đi cùng cậu, hơn nửa đêm nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sẽ không tốt đâu.” Giang Tiểu Lộc nói xong thì cũng ngồi dậy.

Hai người cùng đi ra khỏi lều vải, mỗi người cầm một cái đèn pin đang bật và đi về một hướng nào đó.

Đi khoảng hơn một trăm mét, Giang Tiểu Lộc đứng cạnh một dòng sông nhỏ trông chừng giúp Thẩm Đường, còn Thẩm Đường thì đi xa hơn một chút.

Sau hai phút, Thẩm Đường đã giải quyết nhu cầu sinh lý xong, khi cô đang chuẩn bị đi tới con sông nhỏ để tìm Giang Tiểu Lộc thì đột nhiên nghe được tiếng hét chói tai của cô ta.

Thẩm Đường nhanh chóng chạy tới nơi Giang Tiểu Lộc đang chờ, sau đó Thẩm Đường lập tức nhìn thấy Giang Tiểu Lộc đang khó khăn bò từ dưới con sông nhỏ lên.

Cả người Giang Tiểu Lộc ướt sũng, trời lạnh khiến cô ta run cầm cập, đến răng cũng đập vào nhau.

Thấy Giang Tiểu Lộc như vậy, gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Đường trầm xuống, cô cởi áo khoác ra quấn quanh người Giang Tiểu Lộc, sau đó kéo Giang Tiểu Lộc trở về.

Vừa về đến lều, Thẩm Đường dừng bước lại, cô nói: “Giang Tiểu Lộc, cậu vào lều thay quần áo trước đi.”

Giang Tiểu Lộc thấy sắc mặt của Thẩm Đường không thích hợp lắm, cô ta không di chuyển, hắt hơi một cái rồi hỏi: “Thẩm Đường, cậu muốn làm gì vậy?”

“Không làm gì, chỉ là tính sổ sách thôi.” Thẩm Đường cười nhạo một tiếng, sắc mặt kia giống như, phải nói thế nào đây... bình yên trước cơn bão!

Thẩm Đường trầm mặt bước vài bước, dưới cái nhìn chăm chú của Giang Tiểu Lộc, cô nhấc một thùng nước lên, sau đó đi đến trước một cái lều nào đó.

Nhấc thùng nước lên, Thẩm Đường nhắm mắt lại.

“Ào!” một tiếng, hơn nửa đêm, thùng nước lạnh cứ vậy mà dội thẳng vào chiếc lều màu lam.

“A, ai vậy, bị điên à!”

“Mẹ nó, đồ tâm thần!”

Một giọng nữ chói tai vang lên đánh thức những người khác.

Bây giờ, Cố Thịnh đã đi ra khỏi lều, anh bước vài bước tới bên cạnh Thẩm Đường rồi cầm một cái áo khoác choàng lên người cô.

“Cẩn thận bị cảm đấy.” Cố Thịnh vừa nói vừa nhét cánh tay nhỏ bé của Thẩm Đường vào trong tay áo, sau đó còn rất tri kỷ kéo khóa lên.

Thẩm Đường nhìn thấy Cố Thịnh, sắc mặt của cô hơi dịu lại một chút.

Còn ở trong cái lều vải đỉnh màu lam kia, hai người HÀ Quyên và Triệu Tư vừa đi ra, bọn họ trừng to mắt như thể muốn nói gì đó.

Nhưng khi hai người còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Đường cúi người nhấc một số nước khác ở bên cạnh lên, “ào” một tiếng đổ lên thân hai người kia.

Cố Thịnh bình tĩnh đứng bên cạnh Thẩm Đường, anh hoàn toàn không có suy nghĩ muốn ngăn cản.

Tô Chấn Hưng và đám bạn đều ngẩn người.

Cái này, chị dâu này... thật sự rất hung dữ đó!

Ôi trời, cái tính cách này!

Đáng tiếc, khi phối hợp với gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn thì khí thế hung dữ bị yếu đi mất mấy phần.

Chị dâu ngoan ngoãn hay hung dữ đều mang lại cho người ta cảm giác rất mềm mại.

Phụt, rất buồn cười.

Từng thấy mèo xù lông chưa?

Bây giờ, rất giống…

“Làm cái gì vậy, bị điên à, hơn nửa đêm không được lại đi hắt nước lên trên lều của người khác, mày bị điên rồi hả, hơn nữa, quần áo trên người chúng tao đều bị ướt hết rồi, bị cảm thì làm sao bây giờ? Đừng tưởng rằng mình ở bên một người đàn ông là sẽ có quyền cảm thấy mình hơn người khác một bậc. Không phải chỉ là một đứa quê mùa đến từ nông thôn thôi hả, còn không sánh được với bọn tao đâu!”

eyJpdiI6IlVIWWtGMmpvNjdMUnlVZWlKR3ZwRWc9PSIsInZhbHVlIjoiZUVuYUlDYzVqWGd4RXJMTVpJdXlkTnBmOTVjeFJhUUY2d1lKc204VmRTT292VzNDOVNlcHVGbmpOa1RUZGJoaDZDK2pUeEdTMmt2M1lDT1dLcGtjSko5UThybjFJRlwvN01nRktwWmdzUGVhc2NKQ3hKUFwvTW03SmN4R3R3RE5xNEpzTE5IMWJRRWNlQWdIZFZTNEJmUkgxYmZ5ZGZvblZxSCtWYVkxd2RiWnJ2dWgybFwvT2tvNDFXSzlnYjBlblhxeE9NNXlUWjd2N2RJTkNMcEdvSFhGVDBOazU2N3htYjFOaEJjZ3pcL29xWTFRM3R1RCsyUTRjaE9yTThpbStrclYwbHV0ZWRMdmUrMjZwcDNlMzFQSW14S1RPRlBUaDdSOFBUUEpFVk9JWllmSU5JMEtPckxQb1ZDaU1DQTNKUkVhZml5NGhsQ2pZSmJZbVwvcGpIeThkd2c9PSIsIm1hYyI6Ijc4NTNiNjFhNzcyMGVhODg3OGZiYjhkODdmYjk0MmI0OWY1NTQ0ZjJjMzY2MTMwOWZjYzY0NDU4YjNkNTg1M2QifQ==
eyJpdiI6ImM5dVVRcURHTEg3SG5PTDYzV1VQQnc9PSIsInZhbHVlIjoiYnJjT0VwaEFjeDlUVGRLZmxCbkhlN2NvSjUyaXJWTFR2UVI3b3d3alJkOFB4aFl5b2pQcDB5NUpVUzAyWWJBOTMxTmplUlMwRnMzYUJPVlV4SElnZVZ4bENJZzg0UzZ5VHpONElvSzhvVGhadzFZamNsZ3A3eDhqc0p6Q3VQYWhlSlhPd0IxNGw1V24ybnlxa3MwaDBEUzZCUnlzK200akJFMHE5SlVjUnJOekJoY2FCUEZnV1pFM2xQb2lmdGFqMG1OT21JY0NVS1NWNmJpWmcrMWk0dlpOTmZ0R2NcL0pxY0lRdWI0ZlwvQWlDM2RVUVhybEpoZ3hjUXI0bVRiZzZUalc0akppOVFHZmVQZVdiclNBQXVib2pTRU0xYUVPMVAzNzZXbnhxOFVtUVE2T1M0R2dpTVlySVAzSnBmWmU4cHpXMVJNbm1MSkpTZ3VoV3J0NnBcL2dMWHZ1SkFjZDlpYXp5NHJJSmFWd1dwZ09ISnVcL0E4V2Z1YjRoaW9PU3V0ZERoYlRsbGplSGdoY2NcLzhicm5WU0V4ZHcxamxiNGdHRk1XazhRWExhbUcwPSIsIm1hYyI6ImRlYmRhMGVmYzllNGZjZWY5MDQxNzBkOTQxNDRiYTliNmVlNzJmNGRhNzVjZDU1YWFhODM1NzcyNzFlNDZlODkifQ==

Sắc mặt của những người khác cũng không tốt lắm, ông bà ta có câu không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật, Cố Thịnh chính là người cầm đầu của đám bọn họ, còn Thẩm Đường lại là bạn gái của Cố Thịnh, đến đám bọn họ còn phải gọi một tiếng “chị dâu”.

Ads
';
Advertisement