Đi đến cùng còn có cả Khương Bính Thăng và Thư Nhiên, cả hai cũng ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình nhìn thấy năm người ngồi đó, trừ Cố Quân Thượng và Khương Linh Chi mới gặp hôm qua, còn ba người còn lại đều rất lạ khiến hai người lập tức trở nên căng thẳng.
Khương Linh Chi có thể nhìn ra cảm xúc của Ngô Thúy Bình, bà ấy thoải mái đứng dậy đi tới bên cạnh Ngô Thúy Bình rồi lôi kéo bà ngồi xuống, sau đó cười nói giới thiệu.
“Thúy Bình, đây là ông nội của Cố Thịnh, còn đây là cha mẹ tôi, cũng chính là ông bà ngoại của Cố Thịnh, cả nhà chúng tôi đều rất thích đứa bé Đường Đường này. Đứa nhỏ Đường Đường nhìn trông rất ngoan ngoãn nghe lời, lại còn rất xinh đẹp, Cố Thịnh nhà chúng tôi có thể tìm được một cô bé tốt như vậy quả thực là may mắn của thằng bé.”
Thấy Khương Linh Chi khen con gái nhà mình như vậy, Ngô Thuý Bình không khỏi thả lỏng hơn rất nhiều, con gái nhà mình rất tốt khiến người nhà họ Cố yêu thích, như vậy Ngô Thuý Bình càng yên tâm hơn.
“Không không không, đứa trẻ nhà tôi nào có tốt được như chị nói, con bé ở bên ngoài nhìn trông rất ngoan, nhưng khi ở nhà lại chẳng khác nào một đứa trẻ cả, tính cách rất nóng nảy.” Ngô Thuý Bình lại khen Cố Thịnh: “Cố Thịnh nhà chị mơi sốt, cao ráo đẹp trai, tính cách trầm ổn điềm đạm, tôi thấy Đường Đường ở bên Cố Thịnh thì có lẽ thằng bé phải chịu thiệt rồi.”
“Ôi trời, xem chị nói kìa, nếu Cố Thịnh dám bắt nạt Đường Đường, tôi là người đầu tiên không đồng ý đó!” Khương Linh Chi cười nói.
Bầu không khí dần trở nên tốt hôn, cả nhà hai bên tôi một câu chị một câu trò chuyện rất sôi nổi, đến Thẩm Quang Minh cũng thỉnh thoảng bị hai ông hỏi thăm lời.
Một bữa cơm, cả chủ và khách đều vui vẻ.
Đến khi rời đi, Khương Linh Chi con cố ý bảo tài xế đưa người nhà họ Thẩm về.
Nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi, trong lòng Khương Linh Chi thầm nói một câu: Con trai, người làm mẹ này chỉ có thể giúp con tới đây thôi.
Vừa rồi ở trên bàn ăn, Khương Linh Chi đã thể hiện tài năng ăn nói của mình tốt nhất trong đời này, sau đó là nói với Ngô Thuý Bình về chuyện đính hôn của hai đứa trẻ.
Ở một bên khác, sau khi về nhà, Ngô Thuý Bình lập tức hỏi Đường Đường có suy nghĩ gì về chuyện đính hôn này.
“Mẹ, mọi tình yêu không lấy kết hôn làm mục đích thì đều không đáng tin cậy, vì vậy con không có ý kiến gì về chuyện đính hôn, về quá trình gì đó, cha mẹ và chú Cố, dì Khương thương lượng là được rồi ạ.”
Trong quân đội, người trong cuộc Cố Thịnh hoàn toàn không biết gì về chuyện mình sắp đính hôn, anh đang múa bút thành văn viết báo cáo tổng kết cho nhiệm vụ lần này.
Sau khi viết báo cáo xong, Cố Thịnh cầm tới văn phòng cấp trên.
Cấp trên nhận được báo cáo của Cố Thịnh thì lật ra đọc thử, sau đó đọc xong lại phát hiện Cố Thịnh vẫn chưa đi.
Cấp trên ngẩng đầu lên, ông ấy nheo mắt nhìn Cố Thịnh, đánh giá anh một lúc rồi mới nói: “Còn đứng đực ở đấy làm gì hả? Có chuyện thì nói, không có thì ra ngoài, nhân tiện đóng giúp tôi cái cửa.”
“Báo cáo cấp trên, tôi muốn nghỉ.”
“Nghỉ? Làm gì? Về cưới vợ à? Cho dù cô bạn gái xinh đẹp của cậu đồng ý thì vẫn chưa đủ tuổi thì phải?” Cấp trên trêu chọc.
Cố Thịnh mấp máy môi, anh u oán nhìn cấp trên.
Sao vị cấp trên này cứ thích xát muối vào vết thương của người khác vậy chứ, không bắt nạt người khác không chịu được à!
Cấp trên bị ánh mắt của Cố Thịnh làm nổi da gà, ông ấy vội nói: “Được rồi được rồi, duyệt, đúng lúc tháng này cậu không có nhiệm vụ, cậu nói chuyện với người khác để sắp xếp công việc đi.”
“Vâng, cảm ơn cấp trên!” Cố Thịnh lập tức nở nụ cười, sau đó nhanh chóng quay người rời đi.
...
Qua một khoảng thời gian điều tra, vụ án của Thẩm Đường đã phát hiện được một số thứ, sự việc vẫn đang được điều tra từng bước, người gây án lần trước đã được xác định, cánh sát và các bộ phận liên quan đang truy bắt người đó.
Vết thương sau lưng Thẩm Đường cũng đang dần hồi phục lại, Thẩm Quang Minh chỉ ở lại Bắc Kinh ba ngày, sau khi nhận được hàng, anh ấy nóng lòng ngồi xe lửa trở về.
Thẩm Đại Chí và Ngô Thuý Bình không về cùng, Thẩm Đường chơi xấu làm nũng quấn lấy đôi vợ chồng cả ngày thì mới có thể giữ họ ở lại, nếu đã tới rồi thì cứ đội thêm một lúc nữa thôi, đôi vợ chồng trở về cũng không có việc gì để làm mà.
Có người rời đi thì có người trở về, Cố Thịnh mệt mỏi xuống xe lửa, thậm chí anh không về nhà mà đến nơi ở của Thẩm Đường đầu tiên.
Thẩm Đường không còn ở đó nữa nên đương nhiên Cố Thịnh sẽ không thể tìm thấy người, anh đợi một hồi lâu vẫn không gặp được cô, vì vậy lập tức đi tìm chỗ gọi điện thoại.
Số điện thoại riêng trong nhà Thẩm Đường không thay đổi, thật không khéo, khi chuông phòng khách vang lên, đúng lúc Thẩm Đại Chí đi ngang qua nên đã thuận tay nhận điện thoại.
“Đường Đường, em đi đâu vậy, sao không ở nhà?”
Thẩm Đại Chí nghe thấy giọng nói này, ông nghiêm túc nói: “Ở nhà.”
Cố Thịnh vừa nghe thấy giọng nói này đã lập tức nhận ra, trong đầu anh nghĩ rằng “đây là cha của Thẩm Đường”, nhưng trong lúc còn đang ngẩn người, anh đã vô thức mở miệng gọi một câu: “Cha?”
Thẩm Đại Chí: Cậu gọi ai là cha đấy hả?
“Chú, vừa nãy cháu gọi nhầm, chú à, chú đang ở Bắc Kinh đúng không ạ, gần đây cháu không có thời gian, bây giờ chú đang ở đâu vậy, cháu tới đó thăm chú nhé. À thì, Đường Đường đổi nơi ở rồi sao ạ, không ở nhà lúc trước ạ?” Cố Thịnh cẩn thận từng li từng tí hỏi với giọng điệu rất kính trọng.
Thẩm Đại Chí nghe thấy Cố Thịnh nói vậy thì cảm thấy bối rối, trong lòng ông buồn bực: Chẳng lẽ ngay từ đầu Thẩm Đường không ở đây sao?
“Bây giờ chú đang ở nhà của Đường Đường, chuyện chuyển nhà thì chú không rõ, nhưng chú biết địa chỉ là...” Thẩm Đại Chí nói ra địa chỉ bây giờ của Thẩm Đường.
Sau đó hai người Thẩm Đại Chí và Cố Thịnh nói chuyện rất xấu hổ, hai người đàn ông không đau không ngứa nói hai câu khách sáo rồi cúp điện thoại.
Vậy Thẩm Đại Chí đương nhiên sẽ giả ngu rồi, anh bắt mất con gái mà ông nâng trong lòng bàn tay nhiều năm, còn muốn ông cho sắc mặt tốt hả, không biểu diễn dùng tay không đánh vỡ gạch để đe doạ Cố Thịnh thì đã là ranh giới cuối cùng của Thẩm Đại Chí rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất