Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Thẩm Đại Chí, ông đứng ở đấy làm gì hả, không phải tôi bảo ông về lấy cây dù để hai ta đi ra ngoài mua thức ăn à, lấy mỗi cây dù mà ông phải lấy cả nửa ngày hả?” Cửa được mở ra, Ngô Thuý Bình ở ngoài nhà nói vọng vào với Thẩm Đại Chí.

Bà nhìn Thẩm Đại Chí rồi hỏi với vẻ mặt nghi ngờ: “Ông còn ngẩn người làm gì thế, không ra ngoài à?”

“Không đi nữa, lát nữa sẽ có người tới nhà.” Thẩm Đại Chí đáp lại.

“Ai thế, là nhà họ Cố muốn sang chơi hả?” Ngô Thuý Bình hỏi.

“Xem nhu là thế.” Cố Thịnh cũng là người nhà họ Cố, không nhầm được.

Trong nhà sắp có khác tới, Ngô Thuý Bình không nhịn được mà bắt đầu thì thầm, trong đầu mà suy nghĩ có phải là nhà họ Cố tới bàn bạc chuyện đính hôn hay không.

Nhắc đến chuyện đính hôn, Ngô Thuý Bình nói với Thẩm Đại Chí: “Thẩm Đại Chí, chúng ta phải chuẩn bị cái gì để cho Đường Đường đính hôn đây? Trong tay chúng ta không có quá nhiều tiền, chuẩn bị không đủ thì có vẻ không tốt lắm nhỉ? Lần trước tôi nghe Khương Linh Chi nói, tiệc đính hôn sẽ phải đặt khách sạn trước rồi mời một vài người tới ăn cơm, họ hàng bên quê chúng ta có mời không?”

Ngô Thuý Bình vừa dứt lời, bà lập tức phủ định.

“Được rồi được rồi, chắc là thôi đi, trong nhà có nhiều họ hàng như thế, một chuyến vừa đi vừa về tốn hết bao nhiêu tiền đây, có tiền thì cũng không được tiêu hoang như thế.”

“Không đến thì không đến, đợi khi nào Cố Thịnh có thời gian về thôn làm thêm một lần nữa là được rồi, trong thôn có nhiều họ hàng thế, người cùng thế hệ với chúng ta thì cũng đã già, xương cốt không chịu được vất vả đi tới đi lui như vậy.” Thẩm Đại Chí phụ hoạ.

“Vậy thì gọi Mỹ Lan tới đây đi, dù sao thì cũng là chị dâu, con bé lại có quan hệ tốt với Đường Đường, đợi lát nữa tôi gọi điện nói trước với con bé một tiếng.” Ngô Thuý Bình lại nói.

Ở một bên khác, sau khi sự xấu hổ qua đi, Cố Thịnh cầm hoa quả và điểm tâm đi tới nhà của Thẩm Đường.

Cố Thịnh cảm thấy chuyện Thẩm Đường chuyển nơi ở có gì đó không ổn, nếu không đang êm đẹp tự dưng chuyển đi làm gì.

Khoảng mười một giờ, Cố Thịnh đi tới căn nhà mới của Thẩm Đường.

Đứng ngoài cửa, Cố Thịnh dùng một tay cầm đồ, một tay khác thì sửa lại cổ áo, sau đó mới đưa tay ra gõ cửa.

Trong nhà, Ngô Thuý Bình đang ở trong phòng bếp, khi nghe được tiếng gõ cửa, bà lập tức đi tới phòng khách báo Thẩm Đại Chí một câu để ông ra mở cửa.

Thẩm Đại Chí bình tĩnh đứng dậy, đi tới cửa, mở cửa.

Khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Cố Thịnh, Thẩm Đại Chí đánh giá một lúc.

“Vào đi.” Thẩm Đại Chí không cho chàng trai vừa rồi lỡ miệng gọi “cha” trong điện thoại sắc mặt tốt.

Có thể nhẹ nhàng gọi như thế, vậy chắc chắn trong lòng đã nghĩ về chuyện này rất nhiều.

Ở trong lòng Thẩm Đại Chí, Cố Thịnh là người ngoài mặt thì trông thật thà, nhưng trong lòng lại rất nhiều mưu tính, nếu không thì sao có thể ăn Thẩm Đường không một tiếng động như vậy, à không, là dụ dỗ.

Đối mặt với vẻ mặt vô cảm của cha vợ tương lai, trong lòng Cố Thịnh cảm thấy hơi thấp thỏm.

“Ngồi đi, để chú đi gọi Đường Đường ra.” Nói thế nào thì Cố Thịnh vẫn là khác, khách tới mà Đường Đường lại ở trong phòng không đi ra thì không tốt lắm, Thẩm Địa Chí vẫn hiểu một vài đạo lý này.

Trong phòng bếp, Ngô Thuý Bình nghe thấy tiếng động ở bên ngoài thì nhanh chóng thái miếng thịt ở trên thớt, bà muốn nhanh chóng làm nốt việc để đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Đường đi ra khỏi phòng, khi thấy Cố Thịnh ngồi trong phòng khách, đôi mắt của cô sáng lên rồi lập tức nở một nụ cười ngọt ngào.

Thẩm Đường bước lên vài bước rồi ngồi xuống cạnh Cố Thịnh, cô nghiêng đầu nhìn bạn trai nhà mình đã lâu không gặp rồi cong mắt hỏi: “Sao anh lại tìm được chỗ này thế?”

“Cha nói.” Thẩm Đại Chí ở bên cạnh thản nhiên trả lời một câu.

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của con gái khi thấy Cố Thịnh xuất hiện, trong lòng Thẩm Đại Chí cảm thấy rất ghen tị, ông ngồi một lúc rồi đứng dậy, để lại một câu “Cha vào phòng bếp giúp mẹ con” rồi đi thẳng vào phòng bếp.

Áo bông nhỏ thương nhiều năm đã sắp biến thành của người khác, trong lòng cảm thấy rất đau xót.

Trong phòng bếp, Ngô Thúy Bình nhìn thấy Thẩm Đại Chí đột nhiên đi vào thì ghét bỏ nói: “Ông đi vào đây làm cái gì thế hả? Sao không ở ngoài tiếp khách thế?”

“Không cần tiếp, Đường Đường đang ở đó.” Thẩm Đại Chí chua chát nói.

Nghe thấy giọng điệu của Thẩm Đại Chí có gì đó không thích hợp.

Sao đột nhiên lại dùng cái giọng điệu ghen tị thế hả?

Ngô Thúy Bình lườm Thẩm Đại Chí một cái, bà nói thầm hai câu trong lòng rồi quyết định vẩy tay cho bớt nước, xoay người ra ngoài chuẩn bị đón khách.

Ngô Thúy Bình nhìn thấy Cố Thịnh ở trong phòng khách, Ngô Thúy Bình ngẩn người mất một lúc, nhưng chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại.

Nhìn thấy con gái nhà mình ngồi sát bên cạnh Cố Thịnh, trong lòng Ngô Thúy Bình lập tức hiểu ra, thì ra lão già Thẩm Đại Chí lại ghen tị.

Cố Thịnh ở trong phòng khách nhìn thấy Ngô Thúy Bình thì vội vàng đứng dậy, anh chào hỏi: “Cháu chào thím, cháu vừa mới biết hai người đến đây, lúc trước cháu ở trong quân đội không biết chuyện này, đúng lúc bây giờ được về nên tới thăm chú thím ạ.”

“Ôi trời ôi trời, không sao đâu, cháu có lòng rồi.” Ngô Thúy Bình cười trả lời, sau đó lập tức nháy mắt với Thẩm Đường rồi nói: “Đường Đường, con rót cho Cố Thịnh cốc nước đi.”

“Không cần đâu ạ, cháu tự làm được ạ.” Cố Thịnh nói xong thì lập tức cầm ấm nước trên bàn rót vào cốc của mình, tiện thể còn rót cho Thẩm Đường một cốc, anh thuần thục đưa nước cho Thẩm Đường, đồng thời còn dặn dò: “Cẩn thận bỏng.”

“Vâng, em biết rồi.” Thẩm Đường nhận lấy cốc nước và mềm mại trả lời.

Ngô Thúy Bình nhìn thấy động tác thuần thục của Cố Thịnh, trong mắt bà lập tức lóe sáng.

“À thì, hai đứa cứ nói chuyện đi, thím vẫn còn đang bận việc trong phòng bếp, thím vào bếp đây.” Ngô Thúy Bình nói xong thì lập tức đi vào bếp.

Thẩm Đường cũng không nói chuyện với Cố Thịnh quá lâu, dù sao cha mẹ vẫn đang ở trong phòng bếp, nếu cô cứ ngồi đây thì không tốt lắm, vì vậy sau đó cũng đi vào bếp giúp đỡ, thay vị trí của Thẩm Đại Chí.

Trong bếp, hai mẹ con Thẩm Đường và Ngô Thúy Bình cùng nhau làm việc, Ngô Thúy Bình xào rau, còn Thẩm Đường đứng bên cạnh giúp đỡ.

eyJpdiI6ImlUY050SStvb2ZSb2Q1QnA2YmlWVnc9PSIsInZhbHVlIjoiM1lFUUc0K1lORndNVXNVdjlwRjJnS01RU1p4clhJRE9sWkRjcHNsd2w0dnFBbzhvMXdySndSVFJUY2VOa0s2ZkZobVQwTGY2UmFkR01LdHNSUGZWU1hCbDBKSHlqTHZheEROSWNRUFVJd1ZyU1J3VE9tNWEyRkZzMHdKa1AzRzJtZ1o2WXJxdCtnWFpTanZFZG1OekFBPT0iLCJtYWMiOiI2MjNkOTA2ZTQwNTI0YWQyNjdhZTZjNTk5NTkzNmMyYjMwZTVjMTBhZDllM2EwNmQ4MWQ5ZDczNWZiMmYwYWM1In0=
eyJpdiI6IkhwZzlZNzhuc2VzeTBrZ0NrbHVcL1ZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InlscTllSXF5cVpkaGloZklicXRjVTgwU1ZOVlpGbzVXU09iUG1jRnNTMTJPQ1dsT1NHRms0Q3hOanFvaDA1QmZmaTVCRVwvaFVEM3BQcWxtaFZIYkd4V1JxbmtQZ3VOQTZkQjRmbW81VVVGamlQQVJQT0RRMDNjM2NRRzNsWGN6dG5pRjQybEgyazJKUjFINFN2KzlNV2dVdjlwaFN3RmtCMGZmSUVYSGQyWTk1QmQ5UjNOYWxTNWM5MzlzMG9kN05VUTBKazc2WTFPRUZSOFJIekZpcWltQWpFaU0wQzl5WFwvOW1nbEJncXMwallHZmxRaHZ6S1Zwb3o3Smw0RmNBM2c2UTVsc1V5dTU5R2dMVnhMRUxSU21ORHUxbWtSMEkwRXBDbHlpNzdtS289IiwibWFjIjoiMjU2M2ZkN2ZjYjgyZjE5NTg3YTg3YTU5NzlhOTZmNWZiN2NkYzliNmU2MDYwNWEwZDRhMDA2OWI4MjM4MGM2ZSJ9

Cố Thịnh bị đánh giá nhu vậy, trong lòng anh cảm thấy không ổn, sợ mình làm gì đó không tốt.

Ads
';
Advertisement