Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Cuối cùng, cơm trưa đã nấu xong, Thẩm Đường đi ra khỏi phòng bếp lập tức trở thành cứu tinh của Cố Thịnh đang căng thẳng.

...

Cố Thịnh ở nhà Thẩm Đường ăn trưa xong thì lập tức rời đi, Cố Thịnh có hỏi Thẩm Đường một câu vì sao lại chuyển nhà, anh nhận ra hình như Thẩm Đường đang cố ý tránh Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình, vì vậy Cố Thịnh cũng không nói gì đến chuyện này nữa.

Sau khi Cố Thịnh về đến nhà, anh biết được chuyện xảy ra với Thẩm Đường trong khoảng thời gian trước từ trong lời của mẹ Khương Linh Chi, nhất là khi nghe thấy chuyện Thẩm Đường bị thương suýt xảy ra chuyện, trái tim của Cố Thịnh như thể bị một bàn tay vô hình tóm lấy, chỉ còn đúng mỗi một cảm giác, đó chính là... đau.

Biết được lúc trước Thẩm Đường ở trong phòng bệnh đau đến mức ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng Cố Thịnh càng cảm thấy khó chịu hơn.

Anh bằng lòng thay Thẩm Đường chịu đau, anh cũng không muốn cô gái của anh bị đau dù chỉ một chút.

“Đúng rồi, lần này con được về mấy ngày thế, mẹ đã nói chuyện đính hôn với cha mẹ của Đường Đường rồi, lần này con về thì ở lại thêm hai ngày nữa để tổ chức lễ đính hôn.”

Cố Thịnh ngơ ngác, anh mở to mắt nhìn mẹ mình.

Lần đầu tiên anh cảm thấy đây là mẹ ruột của mình đó.

Khương Linh Chi bắt gặp ánh mắt của Cố Thịnh, bà ghét bỏ liếc mắt nhìn Thẩm Đường một chút rồi nói: “Con đừng nhìn mẹ như thế, mẹ và cha con sợ nhỡ đâu một ngày nào đó Thẩm Đường không cần em nữa, đến lúc đó chúng ta phải đi đâu để tìm một cô con dâu tốt như vậy đây? Thật sự không biết Thẩm Đường coi trọng con ở chỗ nào!”

Cố Thịnh nghẹn lại: Quả nhiên, anh được nhặt về mà.

Sau khi Cố Thịnh nghe được chuyện xảy ra với Thẩm Đường thì đứng ngồi không yên ở trong nhà, anh ở nhà không được bao lâu thì lập tức đi đến chỗ Thẩm Đường.

Thẩm Đại Chí vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Cố Thịnh vừa về không được bao lâu đã quay lại, sắc mặt càng thêm khó coi.

Sau đó, dưới ánh mắt nóng rực của cha vợ tương lai, Cố Thịnh kéo Thẩm Đường đi ra ngoài.

Thật sự Thẩm Đường cũng nhận ra được sự ghen tị của cha, vì vậy cô sẽ không ở nhà để kích thích cha mình.

Cố Thịnh và Thẩm Đường đi ra ngoài, cô vừa mới ngồi vào trong xe cửa Cố Thịnh thì đã cảm thấy cơ thể của người đàn ông ngồi trên ghế lái bao bọc mình.

Cả người Thẩm Đường trở nên cứng đờ, gương mặt đỏ bừng, khi cảm nhận được hơi thở của Cố Thịnh, cô đảo mắt nhìn thoáng qua đôi môi gợi cảm của người đàn ông, sống mũi cao, cuối cùng là bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh.

Thẩm Đường bỗng cảm nhận được sự đau lòng từ trong mắt Cố Thịnh.

Thẩm Đường suy nghĩ một lúc, sau đó lập tức hiểu ra, chắc chắn anh đã biết chuyện lúc trước của cô rồi.

Quả nhiên, bàn tay ấm áp của người đàn ông khẽ xoa nhẹ vào lưng cô khiến sau lưng Thẩm Đường cảm thấy ngứa ngáy, vừa rồi cửa sổ xe đã bị Cố Thịnh đóng lại, bây giờ không gian bên trong đã bị thu hẹp, bầu không khí dần trở nên nóng hơn.

“Còn đau không?”

Theo hơi thở ấm áp của anh phả vào bên tai Thẩm Đường, vành tay trắng nõn của cô dần nhuộm một chút màu hồng nhạt, vất xinh đẹp.

“Khi em xảy ra chuyện không thể ở bên cạnh em, thật xin lỗi.”

“Có phải lúc đó rất đau không? Bây giờ còn đau không?” Người đàn ông lại hỏi.

Thẩm Đường ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ đau lòng của người đàn ông.

Đôi môi đỏ mọng của cô gái khẽ mấp máy, đôi mắt to tròn xinh đẹp chớp chớp nhìn anh, hàng lông mi khẽ run lên, cô mềm mại nói: “Đau~”

“Đau c.h.ế.t đi được, lúc đó em đau đến khóc đó.” Thẩm Đường không phải là người phụ nữ cậy mạnh, lúc đó chỉ cảm thấy đau, bây giờ nghe Cố Thịnh hỏi như vậy, trong lòng Thẩm Đường không hiểu sao lại cảm thấy rất ấm ức.

Vừa nhìn là biết muốn người ta dỗ dành, để anh dỗ dành.

Cố Thịnh nghe thấy Thẩm Đường mềm mại kêu “đau” thì trái tim trở nên rất đau, anh vội vàng dỗ dành: “Đừng khóc đừng khóc, em khóc khiến tim anh đau lắm đó.”

“Ha ha ha, anh đau lòng hở?” Thẩm Đường khẽ xoa đuôi mắt, cô đưa tay, dùng ngón tay chọc vào n.g.ự.c của người đàn ông, đầu ngón tay của cô vẫn có thể cảm thấy cảm giác nóng bỏng của anh qua lớp vải quần áo, theo nhịp đập trái tim thình thịch thình thịch của anh.

“Đau lòng, đau lòng muốn chết, anh hận không thể đau thay em đó.”

“Ồ, vậy anh dỗ em đi.” Thẩm Đường mềm mại làm nũng.

Cố Thịnh cúi đầu, ánh nhẹ nhàng hôn lên trán cô với sự đau lòng, cưng chiều và cực kỳ yêu thương.

Thẩm Đường nở nụ cười ngọt ngào, cô tỏ vẻ: Ôi trời, bị dỗ rồi...

“À, đúng đúng đúng, Cố Thịnh nhà tôi sắp đính hôn, chiều nay tôi sẽ bảo Cố Thịnh gửi thiệp mời qua cho cậu, lúc đó phải tới nghe chưa.”

“Ha ha ha, xem cậu nói kìa, chúng ta là bạn học cũ nhiều năm rồi mà còn nói những lời khách sáo thế làm gì, nào nào nào, chắc chắn phải đến, nhớ dẫn người nhà của cậu tới đó.”

“Là một cô bé tốt, tuổi vẫn còn nhỏ, nếu không phải là chưa đủ tuổi thì tôi đã bảo hai đứa nó kết hôn luôn rồi.”

“Này này này, chắc chắn phải đến đó, tôi cúp đây.”

Trong phòng khách, Khương Linh Chi vừa cúp máy không được bao lâu, qua vài gây, giọng nói của Khương Linh Chi lại vang lên, nhưng người gọi điện đã đổi thành người khác.

Cố Thịnh nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của mẹ mình, sao anh cứ cảm thấy mẹ còn vui mừng hơn cả người trong cuộc là anh vậy?

Ông cụ Cố thấy Cố Thịnh không tập trung đánh cờ cùng mình, ông cụ nhìn sang rồi nói: “Tập trung đánh cờ, mất tập trung là điều không tốt đâu.”

Cố Thịnh nghe thấy ông cụ nói vậy thì vội vàng tập trung lại, ở bên cạnh ông cụ nhiều năm, đương nhiên Cố Thịnh biết ông cụ ghét nhất là chuyện đánh cờ không tập trung.

Chuyện đính hôn của Cố Thịnh và Thẩm Đường đã được xác nhận, dự định sẽ diễn ra vào hai ngày sau, tuy rất gấp, nhưng Khương Linh Chi là ai chứ, chuyện này vốn không thành vấn đề, hoàn toàn được sắp xếp thỏa đáng.

Đến bộ quần áo mà Cố Thịnh và Thẩm Đường sẽ gặp vào ngày đó đều là do Khương Linh Chi cố ý bảo người ta làm ngày đêm không nghỉ để chuẩn bị, địa điểm nhà hàng, bao lì xì và những thứ khác đều đã được sắp xếp xong xuôi.

eyJpdiI6IjZPVWVRSjNwczNvVVFaNzNmaGp1Z1E9PSIsInZhbHVlIjoiY1pzQ1hSamoybFM2UXRJY1NnR2pQd1dIYlliNzNpTHJ0U0tmVkR2Tmd4XC9yWFwvVXd1NlFKNTQwSWMxMjJ3Um00bkxDTTJVYlZneStrd2U1bXVTUkRYckkwNEFMcW9ZSmlXYjNUVWtZdHFtZlBIQW04Z1dCY1B4ejNrNkxnSHlQWGFyXC9WNERwMUZCbzlGUUJoalVXMUpvNkptTmI0d1c0bDgzc1wveHBwTVBMa2lzYVN6WDk4NU1oRkJPOE9KTVlmZld2U0l1TE5VdE1WNCtOSzRXbVFUSHhJNUJVVmxPR1Z6RkVqejRLUzE4TjNLNHJmSWdicDZ1bGxnbVNkY0pOOG5MTVVKNmZGZitNalRDa09TVG45XC9KZTBHQkJXMVQ5UHJUZG1cL3RIdHc4aG9oRFwvNklkZnFWN3hJQjMwSGpMYmpRZFN3aEVrM09VcDFnZ29oMGhKTUhKZz09IiwibWFjIjoiMzFkYjIyNzk2OTFlMDEwMzdiOGQ1Njg0M2ZhMDAxZjZkNWFlY2JlMTEzZDM5YTAwODA2ZjE4YjEyNjkzOTQ3MyJ9
eyJpdiI6IlZ4MDFXQlN1dFE0bzRnOXdyemIzQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiOXhmd1BDSHJVNDQ0V0RcLytKaURSenc2Z0prc0pkWVY2MVFQSjlyd3hMc2Nyc3ZCZzJCUFZMblV0Zm5hc3pjS09SSThiNDA2eFhjUFFmdEthZzU4c3h6ZWlYdHhOb0ozYWRNbHNrSEtSY0ZEOE9YbVFPRGswUE4yZGRlazdsNWhwb2ZRYnpDZnM0MkJLb1wvZGxYMFBicmhZZGlPWlhoZG5FdTRTclRMT3E0UmZQNG9NN2xpXC9qcndSSVNLSmd5TGhUVVAwNjlOTDBFMGpYMXNSXC9aTlo5YVVEOGVkT2llMDhHVm8zWnFEdHY4Y0xheGNRdHhsRnd4cnNUWlwvTmFnV29aWlRcL0tIS3JvNlhHSjRxUU5wVTJ5SDR4NlVNcWdMbnJmcEVyMnh6OE1RMVlmZ3JRZkJRUXErcXBhMUE3YmpOTmd0TzE2MXREbE9HOFJaME5EdEhqSmdIZXFsWDZoUmtTekQ3TkFrbE50aWYrWWc1RlpzeXQ1XC9hd2puMm52aTdsb2xLWlZPRVNzVktMWVpUQ0tzTCtod0xzME5tZjVhbUZ0cmNSb0dEdnZrRTlvN0hUc29IOU11dnBlUjB3dkdma2FpamRONmQxWFpQT2hWaFNjNERuRnJ5MitrUXpzODNkQjJ4R0Z1cUdhcWJuOTVTc1poeVwvWEdUK3kzWmJFZXpsYnc4bmxpM3Fib1lHWjlidmE1aU1VZTRPVUdDaXkrZEZDZ2tEemVGUXR1MW5DWEVhM09oejdNcnVDYzFURWYzRzlJSkxVMzd4N3dVYkFnTHZLYWQrUXNCelhya2VjRGZjUDJUVlBzdXJMeWxmNFwvUE5LeHk2THRcL2pCK0hDQkk1RFVoUnI5bnpNdGtUdDNuZG1GdzdqT2dUeURZYmdsTXlHdE1WNWlNc2dNTk10Q1lGTFV6dlNVMmJ3ZTA3R29BWnlobnQraUt1ZzFiVG9YNTVubTBIVmx2eTZMT3Q0VDVqaklUUEVVK21CZEFsOEpKS3FYVnpPYlwvUEo1VlZXcnU1S1dcL21YTFVZTG15UlwvNzNjbnBIMGtUaUZLWTAwYXlEZ0NHcGVmWEliUytockprVjU1SlJUbVZFakRDbW5SR0ZNOXhBeDlzT25sT3VTRmJIdXptRE52bDdETGRoU3ZjXC9VeG45NkZrQU45M2lOcDU2cDBYUlB5VU5scXAwYkt4ZzhzRUxrRmtQa3hpTWdHVnVZaXdSckJYT2hVVEdPUVgweUZzU2VLZWJ3aFN4XC9JPSIsIm1hYyI6IjJlNjAwM2Q4Y2E2YTI2ZWRjMTUwNDUxNTgwOGZhNzU2YmM2NGYxMzlmMzRlNTkyZTliY2FhNDNmNGU1MTVkMzkifQ==

Thẩm Đường đến nhà ga đón hai mẹ con cô ấy, sau đó dẫn Lưu Mỹ Lan và Đào Đào về nhà.

Ads
';
Advertisement