Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Sau khi Lưu Mỹ Lan vào nhà, xem như cô ấy đã có thêm cái nhìn mới, ôi trời, khá lắm, nhìn căn nhà này đi, rộng rãi thoáng đãng, phòng khách và phòng bếp được tách riêng, trong nhà còn có mấy cái nhà vệ sinh liền, một căn nhà to như vậy, theo giá phòng hiện tại thì phải tốn bao nhiêu tiền đây?

Sau khi Đào Đào vào nhà, tất cả sự chú ý của đều đổ dồn vào cô nhỏ Thẩm Đường, Thẩm Đường cũng rất vui vẻ cùng nói chuyện với Đào Đào.

Buổi chiều, ngoại trừ Thẩm Quang Minh đang ở thành phố G ra thì cả nhà đều đã đến đông đủ, nhân lúc Lưu Mỹ Lan còn ở đây, Ngô Thúy Bình cũng không giấu giếm mà nói thẳng vào vấn đề những thứ đồ cần chuẩn bị.

Lưu Mỹ Lan có quan hệ tốt với Thẩm Đường, trong lòng cô ấy cũng không nghĩ bất cứ cái gì, dù sao bây giờ Thẩm Quang Minh có thể kiếm tiền, Lưu Mỹ Lan cũng chẳng cần phải nhớ thương một chút tiền dưỡng già của đôi vợ chồng.

“Mẹ, mẹ xem mẹ kìa, người không biết còn tưởng rằng con có suy nghĩ gì đó, Đường Đường là em gái của Quang Minh, cũng là em gái của con, một chút lễ lộc của Thẩm Đường, sao con có thể có suy nghĩ gì chứ.” Lưu Mỹ Lan thản nhiên nói.

Ngô Thúy Bình thấy Lưu Mỹ Lan hào phòng như vậy, cuối cùng bà ấy cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Vậy thì tốt rồi, mẹ chỉ sợ trong lòng con suy nghĩ nhiều, chúng ta đều là người một nhà, có lời gì thì cứ nói thẳng, không cần phải giấu diếm.”

“Vâng, đều là người một nhà thì nói chuyện này làm gì ạ.” Lưu Mỹ Lan cười nói.

Ngược lại là Thẩm Đường, khi nghe thấy cha mẹ chuẩn bị chia một nửa căn nhà ở trong thôn cho cô thì đã ngẩn người một hồi lâu, hơn nữa giấy trắng mực đen đã viết, người trong nhà đều ký tên và lăn dấu vân tay, có thể thấy được trước đó người nhà đã từng bàn bạc về chuyện này, còn người trong cuộc là Thẩm Đường thì bây giờ mới biết.

“Cha mẹ, nhà cũ cứ để lại cho anh trai con là được rồi, con không cần đâu ạ/” Trong đầu Thẩm Đường không có bất cứ suy nghĩ gì rằng con gái không thể được chia tài sản, nhưng cô thật sự không thiếu nửa căn nhà này, hồng hồ với tình huống bây giờ của cô, sau này sẽ không có nhiều cơ hội để trở về.

“Đường Đường, cha mẹ đã bàn xong rồi, cho con thì con cứ nhận đi, căn nhà này không đáng giá bao nhiêu tiền hết, nhưng cũng là tấm lòng của cha mẹ, nếu con không có việc gì thì cứ về đó ở, căn nhà này sẽ mãi mãi là của con, nhà để lại cho con, khi nào về thì cũng tiện ở.” Lời này là do Thẩm Đại Chí luôn im lặng ít nói nói.

Nghe thấy cha Thẩm Đại Chí nói vậy, trong lòng Thẩm Đường cảm thấy vô cùng ấm áp.

Người ta thường nói con gái gả đi như bát nước hất ra ngoài, sau khi gả đi thì sẽ không còn căn phòng riêng của mình ở nhà ngoại nữa, khi đó khó tránh khỏi cảm thấy trống rỗng mất mát.

Người nhà có thể để lại cho cô nửa căn nhà chắc chắn sẽ khiến Thẩm Đường bớt cảm thấy xa lạ với nhà hơn, bất cứ khi nào cô trở về nhà thì đều có thể cảm thấy khi còn nhà con gái ở nhà.

Hai ngày sau, lễ đính hôn bắt đầu.

Từ sáng sớm, hai bên gia đình người nhà họ Cố và người nhà họ Thẩm đều đã bận rộn.

Khoảng tám giờ, Cố Thịnh tới đón người nhà họ Thẩm về khu nhà tập thể.

Hai bên gia đình gặp mặt, càng sôi nổi hơn.

Hôm nay là tiệc đính hôn của Cố Thịnh, người nhà họ Cố có rất nhiều họ hàng tới, họ hàng gần xa đều có mặt đông đủ. Tất cả mọi người đều tò mò ai có thể làm cho Cố Thịnh vừa mắt, còn có thể khiến Khương Linh Chi khen qua điện thoại không dứt lời.

Bây giờ khi nhìn thấy cô bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh Cố Thịnh, đám người đều cảm thấy tâm phục khẩu phục.

Cô bé này rất xinh đẹp, làn da trắng hồng như thể chỉ cần bóp một cái là sẽ bóp được ra nước vậy, tính cách nhìn trông cũng rất ngoan ngoãn hiền lành.

Không hề nhìn ra được cô bé này đến từ nông thôn, nhưng nghĩ lại thì cũng cảm thấy rất bình thường, con gái có thể đến Bắc Kinh để học thì sao có thể là con gái bình thường được.

Họ hàng ở trong âm thầm đánh giá Thẩm Đường, còn Thẩm Đường thì chỉ dịu dàng đứng bên cạnh Cố Thịnh nở nụ cười ngọt ngào, hai người đứng cùng với nhau chẳng khác gì Kim Đồng Ngọc Nữ cả, rất đẹp đôi.

“Nhìn trông cô bé này rất ngoan đấy, tình cách hiền dịu, trông cũng rất xinh đẹp.”

“Nhìn qua không tệ, nhưng phải qua một khoảng thời gian mới biết được thế nào.”

“Ha ha ha, thằng nhóc nhà họ Cố rất kén chọn, khó trách lại chướng mắt nhiều cô gái như thế, thì ra là đã tìm được người muốn tìm rồi.”

“Ôi trời, nói nhỏ đi, cẩn thận kẻo bị người ta nghe thấy đó.”

Thật ra Thẩm Đường đã nghe thấy, nhưng cô cũng không để chuyện này ở trong lòng, người ta khen cô xinh đẹp, không có gì phải tức giận cả.

Tiệc đính hôn kéo dài đến hơn bốn giờ chiều, các vị khách mới rời đi.

Thẩm Đường chỉ cảm thấy mặt mình cười đến nỗi căng cứng, đi giày cao gót hơn nửa ngày, bắp chân đã bắt đầu đau nhức rồi.

Cố Thịnh dẫn cô đi lên phòng mình ở tầng hai, Thẩm Đường vừa ngồi xuống, cô đã lập tức tò mò đánh giá căn phòng của Cố Thịnh, sau đó đột nhiên cảm thấy chân mình được một bàn tay ấm áp nắm chặt, sau đó lại được đặt lên đùi của người đàn ông.

Cố Thịnh nửa ngồi ở bên cạnh Thẩm Đường, anh vừa dịu dàng xoa bóp bắp chân đau nhức của Thẩm Đường, vừa ngẩng đầu nở nụ cười với cô, trong không gian yên tĩnh trong phòng, giọng nói khàn khàn của anh vang lên.

“Đường Đường, mệt lắm hả, để anh xoa bóp giúp em.”

“Vâng, rất mệt rất mệt, em cảm thấy mặt mình cười đến cứng đờ rồi này.” Thẩm Đường mềm mại làm nũng, đồng thời còn giơ tay lên khẽ xoa gương mặt của mình.

Ngày đính hôn, trong lòng Cố Thịnh tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Anh và cô, rốt cuộc cũng đã có danh phận rồi.

Ôi trời, thật không dễ mà.

Bầu không khí ở bên này dễ chịu bao nhiêu, thì bầu không khí ở một bên khác lại căng thẳng bấy nhiêu.

Cục cảnh sát...

Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đen mặt, dạo này bọn họ đang bận rộn điều tra vụ án của Thẩm Đường. Vất vả lắm mới tìm được một chút manh mối, sau khi đơi mấy ngày giăng lưới, kết quả ai ngờ được vừa bắt được người kia về thì bọn họ lại không thể hỏi được bất cứ điều gì, bởi vì người được bắt về đã mãi mãi không thể nói chuyện được nữa.

eyJpdiI6ImdhN0dMQ1hINlwvR0hNTG11V1o5cnh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZlWHZ4SlhjTzYzVHd5YTMrXC9JbzROYmRqOGxHV3owejBGanFJNCtLUElHTTZ3T2JwV3FJTStNWXlFdVRLWnpcL2ExZU8wVHJtdjRXVlFBOVVPallwcW4xNVwvdzVVbzZNMDdCbDV1MkNFR1NSMGhqVHRWTUVDS1RvRjdWZnFlWHVEcFVORmU4MXJCK3pjTWlQK082RVQrMUg3QVV3SG94ZzY0MDhUTGhGQVlqZFNpak1aeEVFckdXXC83bFpldWpLeGY2eUh4TzVlRG1hXC8wUU5hbWdON1dZZnEwcndmN2RuQVA3c3U0UUs2dXpJQjRWSWVIdVBrZmhGYTAxcFFJS2lmMjdmS2M2MFJPcHBtMnl0TTRXZHlUSDdFUlwvTkVGM3Ara2g3NVBrSGt5ZURFdWdjTnZySDdURllRK2RyU2Q1WTJyb2J1UER1XC8xXC9PTlQxZWx0dWI5VTVuWmlZOVZmUUFNazRwclFZZHJWMkxOTzhRWmtvQXY1OHRwbHBJUFdHTjNGZUJMVHhhMWNJT3RDbGY5dStycVozRkJhZXcwdkUrSlpMZ3FCRExRbVwvNzJiYTRlNjFnV1JBUzJKVFdybisxQVNSSmNscDJpK3dpUTF2T2Vid3ZDSmJ5YitjbXBmZU1Vb2FaaFQzSWs0dXZFSG1YWE03Z0dYSGtMaWhFMVdjSmk0dWdyWVk3eTF4SkhjT1NKY1M2WnBQQWRkYzlqXC95OUxNNXgxZTMweU1lSnc9IiwibWFjIjoiYWY1OTRhNGNiMzRlNDI4MzJkYTViMGE0MDNlZDI3Y2RjYzBkZjZlMzRiNTcxYWNmY2Q1NGNhM2Y1MDNlMWZkYiJ9
eyJpdiI6IkhxMnBpNzlMcmR6cVd6QU1GRWtONVE9PSIsInZhbHVlIjoib1wvTkU0T3FOc01QM3QrblV1ZWlOOENtNFZCMTg2NEhoMkZqN2JJUk5TOHpCOFJYTFBjTjRPR3FxOXBOYllMNGRFNHp6MjNPamhVVGVQWkxKN2U3c3ZoVzRmR2F6dGRlMExxOVlQY1NkTFoxM2s2YzFkVVQrR2Y0K3Q2d3MwRE9IdjZUUjdHWVdmcG5vRnBKa0JUSVlYVXlBS0xmVVFZNlRJWnUyUEZJNmNvOTV0SlVobjBKMlFhQm1IN1I3ZnpLd3V0NEpRVHFrOERsbjdZK3hyVStnKzRuT0JpWlNFK0gzZ1lnWG1jWW5neWFPXC95bTdkRzJNQ200M0dFNndpMEJmc2lER0Z0Y0NzNENpd3lDZG9Uem5sQT09IiwibWFjIjoiMDQ0NzliMmRlMTE0ZmVkODc3YTAxMzUxM2Y0MTQ5ODViODU1MGQ1NzRlMWRkYTI4MjkzZDE3OTIxMmIwZjAyZSJ9

Vụ nổ b.o.m này là do hai người trốn khỏi quân đội lần trước gây ra, chính là lần mà Thẩm Đường vội vàng quay về để giúp đỡ vụ án ở Bắc Kinh.

Ads
';
Advertisement