Bây giờ Thẩm Đường suýt nữa đã xảy ra chuyện, một vài người khác lo lắng có phải Thẩm Đường đã bị bại lộ rồi không, nếu thật sự là vì Thẩm Đường, vậy những ngày sau này của cô có lẽ sẽ không quá an toàn.
Ở bên kia đại dương, có người đang để mắt tới sự tồn tại của Thẩm Đường.
Có rất nhiều trường trung học cho Thẩm Đường cơ hội, thẩm chí còn gọi điện tới, trăm phương ngàn kế thuyết phục Thẩm Đường đi tới đất nước của bọn họ.
Vì thế, Thẩm Đường vừa về tới trường học đã nhận được rất nhiều thông tin và các cuộc gọi của số lạ.
Nhưng đều không có ngoại lệ, Thẩm Đường đã từ chối tất cả.
Ngày thứ ba sau khi đính hôn, Cố Thịnh trở về quân đội, Thẩm Đại Chí, Ngô Thúy Bình và Lưu Mỹ Lan, Đào Đào cùng nhau đi về.
Nghỉ ngơi lâu như vậy, cuối cùng Thẩm Đường cũng bắt đầu con đường đi học.
Bởi vì khoảng thời gian trước Thẩm Đường không đến trước, nên khi vừa về lại lớp, Thẩm Đường đã có rất nhiều việc.
Hoàn thành nhiệm vụ ở trường xong, Thẩm Đường về nhà cũng không có thời gian nghỉ nơi, ngày nào cô cũng bận rộn đến hơn nửa đêm, nếu không có số năm nhắc thở thì có lẽ Thẩm Đường sẽ không ngủ cả đêm.
Sau một thời gian như thế, quầng thâm dưới mắt Thẩm Đường đã hiện ra, làn da trắng càng làm nổi bật lên quầng thâm có vẻ nghiêm trọng này, đến cả viện trưởng viện khoa học khi nghe thấy Thẩm Đường làm việc không cần mạng thì cũng bị dọa sợ, ông ấy còn chạy hai chuyến tới để làm công tác tư tưởng công việc cho Thẩm Đường.
“Thẩm Đường à, cho dù chúng ta cần học tập hay nghiên cứu thì cũng phải chú ý tới việc nghỉ ngơi, cố gắng chăm sóc cơ thể thật tốt, đừng cứ ỷ mình còn trẻ mà liều mạng như vậy, từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến, nước chảy mây trôi mà.”
Dưới mắt có quầng thâm, Thẩm Đường thấy viện trưởng hết lòng khuyên bảo mình như vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu rồi đáp: “Viện trưởng, cháu biết rồi ạ, cơ thể cháu rất tốt, cháu tự có chừng mực mà.”
Gần đây áp lực của Thẩm Đường hơi lớn, chuyện xảy ra lần trước khiến Thẩm Đường không thể không đề cao lòng ảnh giác, cô đã nghe số năm nói về chuyện này, có lẽ vẫn chưa xong, ai biết được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì không.
Vì vậy Thẩm Đường nóng lòng muốn mang lại cảm giác an toàn cho mình, đời này của cô không thể trông cậy vào giá trị vũ lực được, không phải là Thẩm Đường không bám lấy hệ thống ăn vạ, nhưng với cái cơ thể nhỏ bé yếu như gà của cô, hệ thống cũng từng nói rằng nó chẳng khác gì kỹ năng nấu nướng cả, không thể cứu nổi.
Vì vậy, nếu muốn có cảm giác an toàn thì chỉ có thể dựa vào vũ khí.
Thẩm Đường bám lấy đòi hỏi, cuối cùng hệ thống cũng hữu nghị tài trợ cho quyển sách về các vũ khí cơ giới cho Thẩm Đường.
Thẩm Đường gặp mấy quyển sách này vài đêm thì mới bắt đầu có thể hiểu được đại khía, sau đó mới dần hiểu rõ, dù sao cũng phải từ từ mới tìm hiểu được.
Viện trưởng thấy Thẩm Đường sắp ngủ gật, ông ấy nói thêm một vài lời đạo lý rồi mới rời đi.
Viện Trưởng không ngờ được, mấy ngày hôm sau, Thẩm Đường với gương mặt hồng hào đi tới viện nghiên cứu khoa học tìm mình.
Trong phòng làm việc của viện trưởng, Thẩm Đường cười nhẹ lấy một cái bút máy ra, đôi mắt sáng ngờ hôm nay khác hoàn toàn với trạng thái lúc nào cũng sắp ngủ gật với đôi mắt gấu trúc của cô vào hôm đó.
“Viện trưởng, đây là phát minh mới của cháu ạ.”
Giơ tay lên, ngón tay trắng nõn chỉ vào đỉnh nắp bút, Thẩm Đường vui vẻ giới thiệu: “Chỗ này, lần trước cháu có lắp một cái máy theo dõi vào, còn nữa, chỗ này, sau này sẽ lắp thêm đạn để có thể tấn công, bên này nữa, có thể thêm điện vào để phòng thân, có phải rất thú vị đúng không ạ?”
Viện trưởng ngơ ngác nhìn gương mặt vui vẻ của Thẩm Đường, trong lòng ông ấy không thể bình tĩnh được nữa.
Nếu không thiết kế ra những thứ này, chỉ không phải nói vẫn là một cái bút máy bình thường thôi à?
Hơn nữa, ông ấy không có quyền quyết định với thứ đồ này, vẫn phải nộp báo cáo lên phía trên xem xử lý như thế nào.
Viện trưởng thật sự không hiểu được cái đầu này của Thẩm Đường lớn lên như thế nào, có lẽ còn thông minh thêm từng ngày...
Còn nữa, cô bé này đừng cười với vẻ mặt vô tội đấy chứ, chuyện này là chuyện lớn đó.
Nhìn dáng vẻ gây sự này, thật sự có thể gây sự với người khác sao!
Từ lần báo cáo của Thẩm Đường được gửi đi, hai ngày sau viện trưởng mới đến tìm Thẩm Đường.
Khi viện trưởng đến, đúng lúc Thẩm Đường vừa bước ra khỏi trường học, cô vừa thấy viện trưởng đứng ở cổng trường học thì ngẩn người mất một lúc. Nhưng viện trưởng không có nhiều thời gian để giải thích ông ấy chạy chậm tới trước mặt Thẩm Đường.
Thẩm Đường nhìn viện trưởng, cô ngơ ngác hỏi: “Viện trưởng tới tìm cháu ạ?”
“Ôi trời, cháu nói thử xem chú tới đây không tìm cháu thì là tìm ai, chiều nay cháu có lớp không, nếu không có lớp buổi chiều thì đi theo chú một chuyện, chúng ta đi gặp vài người.” Vốn dĩ viện trưởng đã coi Thẩm Đường là bảo bối, nhưng bây giờ ánh mắt nhìn Thẩm Đường lại hoàn toàn khác, bây giờ không phải là bảo bối quý giá nữa mà là bảo vật vô giá.
Trong viện nghiên cứu khoa học, người ta nghiên cứu khoa học thì thường chỉ am hiểu một mặt nào đó, nhưng Thẩm Đường thì ngược lại, ở trong bất cứ mặt nào, nếu để Thẩm Đường đi nghiên cứu thì cô sẽ luôn có thế mạnh ở các phương diện khác.
Thẩm Đường chớp chớp mắt, thấy thái độ này của viện trưởng, cô cũng biết người lần này tới gặp có thể là một nhân vật lớn.
“Buổi chiều cháu không có lớp, bây giờ đi luôn ạ?” Thẩm Đường hỏi.
“Đi, bây giờ lập tức đi luôn.” Viện trưởng trả lời ngay lập tức.
Sau đó hai người lập tức đi lên một chiếc xe đậu ở cách đó không xa, chẳng mấy chốc, xe bắt đầu khởi động đi về một hướng nào đó.
Xe chạy được khoảng bốn mươi phút, mấy người Thẩm Đường đã đến nơi, sau khi xuống xe, viện trưởng dẫn Thẩm Đường đi vào, còn tài xế thì ở lại trong xe chứ không đi theo bọn họ vào.
Đây là một căn nhà hai tầng, cách bài trí không quá xa hoa mà rất đơn giả, những chiếc giường tủ bình thường.
Ông cụ bắt gặp ánh mắt của Thẩm Đường, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn cô, mà Thẩm Đường cũng bắt gặp ông cụ đang nhìn mình, phản ứng đầu tiên không phải là né tránh, cho dù khi nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của ông cụ mà Thẩm Đường vẫn rất ung dung, thậm chí không có chút bối rối nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất