Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Dáng vẻ thoải mái này của Thẩm Đường khiến đôi mắt của ông ục hơi sáng hơn, một cô bé thản nhiên như vậy, thật sự không có nhiều mà

Viện trưởng ở bên cạnh thấy Thẩm Đường điềm nhiên như không có chuyện gì thì trong lòng không khỏi giơ ngón tay cái với cô.

Phải biết rằng khi còn trẻ, ông cụ đã ở trên chiến trường, trên tay dính máu, vì vậy xung quanh có một luồng sát khí rất mạnh, đừng nói đến Thẩm Đường, đến viện trưởng nhìn thấy vị này cũng không khỏi có chút không được tự nhiên.

Tuổi tác của viện trưởng và ông cụ không cách nhau lắm, nhưng viện trưởng là người học hành đàng hoàng, ông ấy phải dùng chuyện xưa để giảng dạy thì chính là phần tử trí thức, còn ông cụ thì khác, trên đao đã dính rất nhiều m.á.u người, khí thế như vậy chẳng khác nào c.h.é.m đầu viện trưởng cả.

Ông cụ bỗng cười một tiếng, nhìn cô bé vẫn bình tĩnh như vậy, ông cụ lại nói: “Cháu là Thẩm Dường đúng không?”

“Vâng, cháu là Thẩm Đường, cháu chào ông ạ.” Thẩm Đường mỉm cười làm lộ ra hàm răng trắng sứ.

“Ừm, cũng không tệ lắm.” Ông cụ đột nhiên nói một câu như thế, sau đó lập tức đổi đề tài sang một chuyện khác, chuyện khác này chính là báo cáo mà hai ngày trước Thẩm Đường giao cho lớp mình.

Bây giờ tờ báo cáo đang ở trong tay ông cụ.

“Thiết kế kia của cháu trông rất hay, thậm chí có thể nói là hay không ngờ được, nhưng cháu có thể đổi ngoại hình của thiết kế không, đổi thành loại dễ dàng mang theo đó, cháu nghĩ có được không?” Ông cụ hỏi Thẩm Đường với giọng điệu thương lượng.

Thẩm Đường nghe thấy lời của ông cụ thì im lặng một lúc, cô nhanh chóng suy nghĩ thử, nhất thời cô thật sự không thể nghĩ ra xem nên đổi thành cái gì, sở dĩ Thẩm Đường làm nó thành một cái bút máy là vì để che giấu tai mắt của mọi người, cô là sinh viên, nhưng lại cần mang theo dụng cụ tự vệ, vậy bút máy là thứ không khiến người ta nghi ngờ nhất.

Khi nghe thấy lời này của ông cụ, Thẩm Đường cũng không ngốc, cô hiểu được nếu nó sẽ được dùng vào mục đích khác, ông cụ này mặc quân trang thì phần lớn là người của quân đội hoặc bên cảnh sát.

Thẩm Đường mấp máy môi, cô trả lời: “Hiện tại cháu vẫn chưa có ý gì, cháu cần suy nghĩ một chút ạ.”

“Có thể, không thành vấn đề, đợi khi nào cháu có ý tưởng thì chúng ta lại nói chuyện tiếp.” Trong mắt ông cụ lóe lên ý cười.

Khi rời đi, hình như Thẩm Đường còn đang suy nghĩ cái gì đó, trước tiên tài xế chở Thẩm Đường về chỗ ở của cô, sau đó mới đưa viện trưởng về viện nghiên cứu khoa học.

Thẩm Đường vừa về nhà đã lập tức đi vào phòng làm việc, cô bắt đầu lấy một đống sách lớn từ trên giá sách ra, sau đó thoải mái đặt m.ô.n.g ngồi xuống sàn nhà, cô đưa tay cầm lấy một quyển sách, nhanh chóng lật từng trang, chỉ trong chớp mắt đã đọc xong một trang sách.

Khoảng hai mươi phút, Thẩm Đường lại đổi sang một quyển khác, sau đó cầm quyển tiếp theo tiếp tục đọc.

Ba tiếng sau, Sách trên tay Thẩm Đường đã được đổi sang một quyển khác, mãi đến khi cô cảm thấy đôi mắt của mình hơi đau nhức, Thẩm Đường giơ tay dụi mắt rồi nghỉ ngơi khoảng mười phút, Thẩm Đường đứng dậy, bởi vì giữ một động tác quá lâu mà khi đứng lên hơi nghiêng người mà suýt nữa đã bị ngã, cũng may Thẩm Đường lanh tay lẹ mắt chống vào cái tủ bên cạnh thì mới đứng vững được.

Thẩm Đường đi tới trước bàn sách, cô lật một quyển vở ra, động tác nhanh chóng lật từng trang, sau đó bắt đầu xem xét thiết kế của bút máy, đọc từ đầu đến cuối vài lần.

Sau đó Thẩm Đường lật một trang trống trong cuốn vở, cô cầm bút máy ở bên cạnh bắt đầu tô tô vẽ vẽ trên vở.

“Không đúng, không phải cảm giác này.”

“Không được, cái này không tiện.”

“Cái này vẫn không được, khi lắp đặt sẽ rất phiền phức!”

“Vẫn chưa được.”

“A a a, không được không được, vẫn chưa được.”

Trong phòng làm việc, mười mấy từ giấy bị vo tròn ném dưới sàn nhà, còn Thẩm Đường ngồi trước bàn sách đang xé bản thiết kế đang dang dở, cô tiện tay vo lại rồi ném xuống đất.

“Bụp!” một tiếng vang lên, lại một quả cầu giấy bị ném xuống đất.

Thẩm Đường cảm thấy rất bực bội, chính cô cũng không nhận ra bây giờ Thẩm Đường đã biến mái tóc của mình trở nên rất rối, nếu không phải có giá trị nhan sắc gánh thay thì dáng vẻ bây giờ của Thẩm Đường có lẽ chẳng khác gì bà điên cả.

Thẩm Đường lại giơ tay gãi gãi mái tóc dài mềm mại, đôi mày thanh tú nhíu mặt như thể đang gặp phải một vấn đề gì đó rất nan giải.

Cái vấn đề khó khăn này đã làm Thẩm Đường bận tâm mấy ngày liền, những ngày gần đây những người tiếp xúc với Thẩm Đường đều phát hiện hình như cô đã thay đổi rồi, cô trở nên liều mạng hơn.

Trong khoảng thời gian này, viện trưởng từng gặp Thẩm Đường hai lần, khi thấy dáng vẻ buồn phiền của cô, viện trưởng không nhịn được mà đi gặp ông cụ lần trước thêm lần nữa.

Sau khi ông cụ nghe được tình trạng bây giờ của Thẩm Đường thì im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng không nói gì mà bảo viện trưởng đi về.

Ngày thứ ba viện trưởng đến tìm ông cụ, Thẩm Đường nhận được một cơ hội, cô được phê duyệt vào quân đội để học hỏi

Theo thông báo, Thẩm Đường cần xin nghỉ nửa tháng để tới bên kia học tập.

Khi nhận được thông báo, Thẩm Đường sợ đến ngây người, cô lập tức thu dọn đồ đạc để chuẩn bị lên đường, trước khi đi còn không quên gọi điện nói với cha mẹ ở trong thôn một tiếng. Cụ thể là chuyện gì thì Thẩm Đường không nói, còn trong điện thoại, Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình cũng không hỏi sâu.

Qua điện thoại, Thẩm Đường cố ý bảo cha Thẩm Đại Chí nói với anh trai Thẩm Quang Minh một tiếng, chuyện nhập hàng có chuyện gì thì cứ tới tìm viện trưởng, cô đã nói trước với ông ấy rồi.

Thẩm Đường cũng gọi điện cho Cố Thịnh, nhưng Cố Thịnh lại đang không ở trong quân đội, người nghe điện thoại là đồng đội của Cố Thịnh, người đó nói khi Cố Thịnh về thì sẽ nói chuyện này cho anh biết.

Chuyện cần sắp xếp đều đã sắp xếp.

Hôm sau, Thẩm Đường bịt kín người chậm rãi lên đường.

Lần này tới đó không chỉ có mỗi Thẩm Đường, đồng hàng cùng còn có thêm hai người, thậm chí còn có tài xế riêng cố ý lái xe tới đón bọn họ.

Đồng chí tới đón thấy Thẩm Đường là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa còn trông rất trẻ thì không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.

Mà hai người đi cùng Thẩm Đường cũng rất tò mò về cô.

eyJpdiI6ImNBWGNORVZaQThPWjZQVHQ2bU51ZkE9PSIsInZhbHVlIjoiOHU1cTVVUkVVaWY2VkxGd0VaSE9sckJnTnhiZjd4WVBkTlVqOFdmVDVJY1FnOW1JOHRCbEMrejZrdTZYdzF6OUpTc3lzcHlkVU1LV1wvWFlPRE02Z2NWM1ZWTXAyc3hrWmJHdUcwRUQ2STU1K2hsWFlwMmZScU1TUTJyQXBqdThWZFNUMHRaUk1JNUNmeGF1Q1JcL0dZWW1DcE51cU9kOGtcLzV0S0t3TjhyaGlSWTRQMG1Ga0hseTZoV0Y1enh3ZlU3ZUZNdmZ5RW9zdUNGbXFwMmlSaXNZQ3lsVXloTTR4WFhJcjVCbyttdEdDTW4rbkVpalUrMk1xeGhnbkJlNGQ3a3pQNWt1WG9NN2JjKzV2dE1pXC9PZStreEdWNUdjeDNGZ0ZCZFE5bXpEMEI3OWxuMGJJczFzUkVJRTZzT2IwdUdnSFhuU2lVZUIxQ040VnpJenBXckJmRHJjRnJtUXQ2MUV2Qmk1UUQ0STFrTGZjU0QxZlwveE1LcXZVTDFkNk90MCs1XC9jQlg1b2dhUlErNlhVeDAzKzA2R1NNK054MUJGT2JMajF1aklyMm5pbkk3Rmp4MGlcL2R5RE9uSklTQXlROVc4NTZvQzJVMFg1YXVGdmdndXlkZ3FuQ2ZDb2d1TmxwRTNhU0I2bWV5eWthRlJ1bzQ3eHc1UDlcL1o4NStpVFRIMWtNTFNLblpCd1V5a0wrSGVvb0VYclc3eWN0ZkJCQTc2dFJLNlRIUmdkWlRaQStMYW1IOVpyMnpkVk5pd014R2hKXC9PeHJDWU9sWmNlNnN6dFpaYlpCbHRZTzRaQzRTOWc2S2FSdnNYVXdQTEpGV1hrK1c2eng4QjNTbHp4cjU5b0h1UU1DanlKWGp4UzNcL0ZGQ2RmbW5GT3J2SmJ1XC9OK1NMcUw0YzZNRlZmND0iLCJtYWMiOiJiYzRiNWFkZThkMGE2YTRlMTk5YTU4MmFiNzQ0MGZjMDc0N2Y1NzJlNDhjZDA1NjY5Y2E5MmU0MTRjM2U1Y2U1In0=
eyJpdiI6IkFpaUg2ZUJTMkR5ZDR1cmVPaDJIM1E9PSIsInZhbHVlIjoiVHJPaUNzTmp6QktcL0NTWTlNVXZ5clF1MEtJeFpSRzN3T1JBV1wvaGxjY0tkZDI0Z3p6aXlYZHJObG5RdUlUbVk5TmNyVUNlWjBWNzBGMEV5c1AwWEZPZlRiUk1Mb0ltMTI5OG01RTJqMHJcLzkzWklNXC9xTW9NckVPaTJkekdBeGtWa05kVmxlajh6Z3lsQ0l0cGFmWnNSZ3BEVmpTS2tiaXlnYVhOODFLVjY0Y0dOZTRiS0Q3WG1TeDZNMDRLSHFXeDgwZ1BETDV2b1pzV0lzMWl1Qm9mbVIyaWhiejBCYzdsQ0V2QnZoRVJ6VERXYUthaDlteE9RSzJpYkVnTkdsK3VnVkxOclV0NEVpdnFXNEpvNyt4T3JxRzZnMUs3a1FSbjZ4YkFMZUYwUXFiUnpsQU0rMVMxQ0QyNU5UUzY0ME90eVNUSDdoSVFtbUt6VnFyd1Q0RGhObkVcL3g0ZFUrNStcL1lCZXdyUzFGaG92STVVSVgrdDVLQXNWRjRFN00zc3hTOElxUTZWeTVFV0lqa25PcUtZcmVZOW9KSUVwZXc0d2ZHakJpcmdWcmx0TW9BdDY3TFExdkxzYndRKytka08rd0RBRExvYXlNd0J2VUkxS3JFZGpGbDdYVGtyUUVmUyt4SEx4VEMwR1JQTXc9IiwibWFjIjoiYmUwNmJmYjU5YzJlZGU2MGIwYTJiYWQ1NWY0MjhlNWU3ZWFkOThlMmNlZGNlMzMxNWI2ZWZjMTc2ZjkzNGY4MCJ9

Vậy vấn đề là, cô gái này từ đâu ra vậy?

Ads
';
Advertisement