Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Đúng vậy, sinh viên thông minh, mà thông minh thì sẽ không cần tốn nhiều sức làm gì.”

“Không tốn sức, tôi sẽ không nói đến chuyện là nữ hay không, vừa rồi ông nói là rất trắng trẻo, chỗ này của chúng ta cần con gái trắng trẻo tới đây làm gì chứ? Đến lúc đó không những không làm được việc, mà còn la hét cả ngày cái kia không được cái đó không tốt.”

Lão Trịnh gần như không ôm hy vọng gì với người mới lần này.

Bọn họ ở đây bận rộn nhiều việc đã rất mệt mỏi rồi, bận rộn vài ngày không ngủ là cảm giác thường xuyên xảy ra nên rất bình thường, con gái có thể chịu được sao?

Tên thật của lão Trịnh là Trịnh Văn Hóa, cũng được coi như là người cũ trong nhà máy, ông ta đã có hơn mười năm làm việc ở đây, trình độ để ở đó, những chuyện như chỉ dẫn người mới tới không đến lượt Trịnh Văn Hóa phải làm, nhưng lần này là do phía trên gọi điện xuống, ông ta cũng phải nghe theo mệnh lệnh của cấp trên.

Hai giờ chiều, khi Thẩm Đường tới văn phòng tìm người thì cô đã bỏ lỡ mất, hỏi những người khác trong văn phòng thì mới biết được, thầy giáo Trịnh Văn Hóa của cô đã đi đến nhà máy làm việc.

Bây giờ Thẩm Đường mới tới, mà không ai dẫn cô vào nhà máy thì đương nhiên Thẩm Đường sẽ không thể vào được, vì vậy đành phải đợi ở đây.

Thẩm Đường đợi khoảng hai tiếng đồng hồ thì Trịnh Văn Hóa mới trở về từ nhà máy.

Từ xa, Trịnh Văn Hóa vừa nhìn thấy có một cô gái đứng bên ngoài phòng làm việc thì lập tức biết đây là ai, dù sao cô bé này trông rất lạ mắt, người mà Trịnh Văn Hóa không quen đương nhiên chính là Thẩm Đường mới tới hôm nay.

Chiều nay, hai người mới tới khác đã đến nhà máy để làm việc, Trịnh Văn Hóa cũng đã gặp được. Vì vậy Trịnh Văn Hóa chỉ chưa thấy mỗi mình Thẩm Đường.

Trịnh Văn Hóa tới gần, ông ta đánh giá Thẩm Đường.

Thẩm Đường nhận ra có người đang nhìn mình, cô vội vàng đứng thẳng người rồi nở một nụ cười lễ phép và chủ động chào hỏi: “Em chào thầy Trịnh ạ, em tên là Thẩm Đường, khoảng thời gian này em phải làm phiền thầy rồi ạ.”

“Ừm, cô ở đây bao lâu?” Trịnh Văn Hóa không nhìn nữa, ông ta hơi nhíu mày kinh ngạc khi xác nhận thân phận của Thẩm Đường.

Quả nhiên là sinh viên, rất thông minh, hơn nữa mắt nhìn cũng rất tốt.

“Không lâu lắm ạ, thầy Trịnh, chiều nay em cần làm gì không ạ?” Thẩm Đường nói.

“Không cần, hôm nay cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, bảy giờ bốn mươi sáng mai đến cửa chính của nhà máy chờ tôi, lúc đó cô cứ đi theo tôi là được.” Trịnh Văn Hóa nhìn cái cơ thể của Thẩm Đường, ấn tượng tốt hơn lúc chưa thấy người.

Vốn cho là một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn thích nũng nịu, bây giờ nhìn thấy người, cảm thấy vẫn tạm chấp nhận được.

Nhưng Trịnh Văn Hóa vẫn không ôm hy vọng quá lớn với hẩm Đường, rốt cuộc thế nào thì ngày mai xem thử một ngày là sẽ nhìn ra được mấy phần. Nói tóm lại, trước tiên cứ dẫn theo bên người đã, nếu thật sự không được thì lại nói sau.

“Vâng ạ, vậy em về trước, em chào thầy Trịnh.” Thẩm Đường chào một tiếng, cô cũng không nói nhiều mà lập tức rời đi.

Trịnh Văn Hóa nhìn bóng lưng đang dần đi xa của Thẩm Đường, ông ta hơi nheo mắt lại nhìn trong chốc lát, sau đó mới đi vào văn phòng.

Thấy Trịnh Văn Hóa đi vào, người trong văn phòng lập tức nói:

“Lão Trịnh, đây là người mới mà ông chỉ bảo à, trông không tệ đúng không?”

“Đúng vậy, tích cách rất ổn, đợi hai tiếng đồng hồ mà vẫn không mất kiên nhẫn, vừa kiên nhẫn vừa trầm ổn.” Một người khác tiếp lời nói.

Trịnh Văn Hóa nghe thấy Thẩm Đường đã đợi lâu như thế, thái độ vừa rồi lại còn rất tốt, ấn tượng về Thẩm Đường trong lòng Trịnh Văn Hóa lại tốt thêm một chút.

Chân Thẩm Đường bị nổi bóng nước, lúc trước tới văn phòng đã xử lý qua, sau khi trở về, cô lập tức nằm ngủ trong ký túc xá.

Sau đó, người trong nhà máy vẫn luôn bàn tán về Thẩm Đường, làm việc xong đi đến nhà ăn, vốn cho rằng có thể nhìn thấy người thì lại phát hiện Thẩm Đường không xuất hiện ở trong nhà ăn.

Ký túc xá nữ rất tò mò về Thẩm Đường, ở đây không có quá nhiều phụ nữ, bình thường người mới tới sẽ được sắp xếp ở cùng ký túc xá với bọn họ, nhưng người mới này lại khác, cô được ở riêng trong một căn phòng ký túc xá, điều này đã kích thích lòng tò mò của phụ nữ.

Nhưng thứ các cô không biết là, Thẩm Đường không chỉ được ở riêng trong một phòng ký túc xá, mà đãi ngộ của Thẩm Đường cũng không phải là đã ngộ của người mới.

Bên xưởng trưởng nhận được điện thoại bảo ông ta phải đảm bảo sự an toàn của Thẩm Đường, không được phép xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

Xưởng trưởng rất tò mò, tại sao một “Thẩm Đường” lại có thể khiến bên trên để ý như vậy chứ?

Cho dù những người khác có tò mò đến đây, bây giờ Thẩm Đường thật sự chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Thẩm Đường ngủ đến mười một giờ đêm mới tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy thì tùy ý ăn một chút gì đó để cho no bụng, không ngủ được thì lấy cuốn sách mà hệ thống cho ra bắt đầu đọc lại.

Đến ba giờ sáng, Thẩm Đường mới ngủ thêm một lúc, sáu giờ năm mươi thì tỉnh dậy.

Thẩm Đường và Trịnh Văn Hóa hẹn gặp lúc bảy giờ bốn mươi, nhưng Thẩm Đường cần tới nhà ăn một chuyến, mua hai cái bánh bao thịt rồi đi ra khỏi nhà ăn, trên đường vừa đi vừa ăn, khi đến cổng chính cũ xưởng thì đã khoảng bảy giờ mười lăm phút.

Đợi thêm mười lăm phút nữ, bảy giờ rưỡi Thẩm Đường đã nhìn thấy Trịnh Văn Hóa đang đi về phía này.

Trịnh Văn Hóa tới gần, ông ta nhìn Thẩm Đường một chút rồi để lại một câu “đi theo”. Sau đó lập tức đi về phía cổng chính của xưởng.

Thẩm Đường ngoan ngoãn đi theo sau, trong tay cô còn cầm một quyển vở nhỏ và một cái bút máy.

Sau khi đi vào cổng số một của xưởng, Thẩm Đường đi theo Trịnh Văn Hóa cả một buổi sáng không ngừng nghỉ, gần đến mười hai giờ mới đi ra ngoài.

eyJpdiI6IkdRelJzbDBab2VhRTRrM0xcL09aYmlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InZPUHc5dlJRMkRLSVpPb2lhSEMrMEN2eDhSRlBkUkJObEwwV3JWSCt6RUNJV0lYNVFLOWJsb3lscVdnUmEzYmU3RlVsSzE3RmsyUkI5RkZxamUzZFVjXC9lU2VWR09YZUs4S1wvaE1xY1E2MFwvY05OSHA0ODd4WGVDSmlmYmhteFpYVU5hSkZCT1J6SGZDd3BcL2RkbVNSRjBUaFJ6anJPUFZFRm5pXC8zZU9DUFZHMTVkTHhYUGV4VmVqUm8ySklFRElvUnlFcjdXaEFMcWpIXC9LZGFhS1wvTDdVZ2VBWHY3dEVYeTdQZkY1YXZMU25qSU1NU3B3a1VENlcydTdOVXlPYjFUWjRndFBWNmxxaUFWQ01IejZ2WnMzZ3hsVkxMOXdzY3plK3J3bU92OTdDSG9ld3JVU2Ira2t5ZmNcLzVSTFA2REVzRTU3S0d6OCtUYkw5bVk0QjA1OXlkNGpoV3J2S1wvVFRHR1FMSVhIQjlZRnM2d1hiT01FWTEzUVc5UzZnZFROZVJkRTlxbjlucXJPeVROWnBJVDBYME9WbWJrQUJnRW5DVmg5czl1RG56dkVWUGx3RlZiajUzaitLWDMzdkVlUHFGVVwvRkZDamJNMDlQQUpRY0dJM0tGdFdIXC9rakRJSDdXNHVHd0NUQTMrMXVSNm9vUXpSQUFnU2dFSCtsRDJHNjgwXC9VU053aEt4VW5peEZiK3JPTGU1OHFZM09IRDJUdWl0VHg4OE1JSmpYbksyWXd3QTN0TmlWemU0ZzdkS0JSNUZtSGI2SGs3d242RkY1VjljcVNydFplNExoNHpvRk9zOHpTSEh2NzNEQTJ5em9Gc1V6QUZtdEg2c3QzWUgzYnUiLCJtYWMiOiIzOGM3ZjYyYTFkNTA5NDc5OTQ2MmM1MGVlODc5YWY3ZjY1YjRmZWNhMzg0NTM4ZTNiZWRkNWM4ZDIyM2YxY2QyIn0=
eyJpdiI6IkgrWFE4cTlzK0xVXC92cEJFdjVxSmdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijk1ZzBrT01XUHE3R2NQSDdzSXBNM29NZmNiRjROa2JDSG9Bb1Z1ZCtiWDNmREdWRVoxRitMc2xMUFBHSlwvRTFhZWFxRnErSjdVdEVXU2RTWndONGEzOUUxc1JFSzVJSEswbXZwOGFhYVNiVmViMk9KTmgzZGFobWZqMFQyclFTY2J2TDZDenREMDlRVG5QbElUYUZiU0UrM2ZXSUZLWWNuT1dBNklpNFFKWlVsTG02UUR2WXpGNUFSdVJGZzhpSHVONUVhY0N2TGVVemYyNFZrUFhaVEdTMnB1cldodXY3dTJkSmFNbEtUTWJDTUtkditkQ29UdzhxU1FCc0tmekMyUzdwUGFnWGM3bWE0dUFkWEVzb1hSNVh1cGUxOTg1M21vV0szenhwN2wzQ05FcEYwdW9VQ3ExVmxhUlpqR3AwKzVRSmtmNDNFa1dtMG41dHJvQ2NCdDNWbXlqdjdHaDV3SmNpczNlQVwvdmQ2XC90RnU0b1NnUHhuN3gzeTVKcW9GWUxqZnFsM2h2ck9US2RVRmE4NTY1ekQ1Z2tKdllQN3hYT3NBWVp3NzZtQzRLQVl6UXlUTEcwM2t2cEhcL3BrM2tMTGRubGd0R212WGRaa21DRERWZnNMUTNVM1wvdGpJR21PU2kzRjNTbzRxQW4zTFZTb29GNU9LaE5JeXFiWTFvd2lDb2Rsa2Q0b3JqSUtCaWdQMmhOVk1XZHVrK0VvQ2hjVm1jMWUydnV5VmR1SU11NVJ6MUNkb3hDNTY3VUs5WGsrNk1DSm5EWGFjK0NiTUs4azZpYU1mMVRmVGd5ZnFHYlpIT2tidVwvaEFBeHprNWc1cWE1bUw1RlFoOTVPWXlHcW1peUZMSEo3aHhBSEhXSUJ3XC9sQTcrbHcwdldtc3duSzB4WkdFeVBrbU80WStWNVczREtWWUZyZkVKSCtSTjF1cVFsbkR5SjZIVEg3SmZKTVwvc2Y5OUt2SzU0RkFRZld2QnkzU21CSDlMb2dlcmZQMm91MCtXUUloOXh6cHF5VXZvZTB3S1h1TWlLVm9Tc21JeDFCZE9RTzNjQTRtUEp1TlV2ak5DcWRPak5haz0iLCJtYWMiOiIxZTU2ZTM5Zjc4ZDdiNTcyMmM5YTFkMTAyNjk1OWRlZDQ2MDc5ZmY1ODgyM2Y4ODA2MjQ4YzI5MTYwMjk3N2VlIn0=

Nếu không hỏi thì không biết, mà vừa hỏi một chút đã khiến Trịnh Văn Hóa phải kinh ngạc.

Ads
';
Advertisement