Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Đám người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi nhà ga, sau khi ngồi lên chiếc xe chở hàng nho nhỏ của anh trai Thẩm Quang Minh, Thẩm Đường tò mò đánh giá một hồi lâu.

Nhận ra được ánh mắt của Thẩm Đường, Lưu Mỹ Lan lập tức cười giải thích: ”Đường Đường xe này không tệ phải không, xe này là để mấy người bên đội vận chuyển của anh trai em có chuyện gì thì dùng, hôm nay em về, anh trai em cố ý lái xe tới đón em đấy.”

“Rất tốt, chị dâu à, da của chị càng ngày càng tốt lên đó.” Thẩm Đường tiếp tục khen: “Chị dâu, nhìn bộ quần áo này của chị không giống như người đã kết hôn sinh con đâu, người không biết còn tưởng chị là cô gái còn đôi mươi đó. Ha ha, chị và anh trai em đứng với nhau, có phải sẽ có người nói anh trai em là trâu già gặm cỏ non không?”

“Ha ha ha, Đường Đường vẫn biết dỗ dành người khác như vậy, đúng rồi, lần trước em gửi về cái khăn lau mặt kia, chị thấy dùng rất tốt đó.”

“Đúng không ạ, dùng tốt thì lần sau em sẽ gửi về tiếp. Mẹ, con gửi về cho mẹ nhé, mẹ đừng tiết kiệm làm gì.” Thẩm Đường dỗ dành chị dâu xong thì lại quay sang dỗ mẹ mình, lời nịnh nọt gì đó không là áp lực gì với cô cả, mở miệng là sẽ tuôn ra, đây là kỹ năng trời sinh đó.

“Không dùng đến đâu, không dùng đến đâu, Đường Đường à, sao không gặp con một thời gian mà con lại gầy đi vậy?” Ngô Thúy Bình đau lòng nhìn Thẩm Đường nói.

“Đúng đúng đúng, có phải Đường Đường không quen ăn đồ ăn ở bên ngoài không, chị thấy trông em rất gầy đó.” Lưu Mỹ Lan tiếp lời.

Đến Thẩm Đại Chí ở bên cạnh cũng cảm thấy con gái gầy đi, ông lập tức gật đầu.

Thẩm Đường cảm nhận được ánh mắt đau lòng của cha mẹ, sau đó quay đầu lại thấy dáng vẻ tán đồng của chị dâu.

Mơ màng...

Giơ tay sờ lên gương mặt nhỏ nhắn của mình, Thẩm Đường có thể cảm nhận được rõ ràng mình béo hơn lúc trước rồi. Thực tế đó là cô không gầy chút nào, hơn nữa còn béo thêm một chút thịt.

Lần trước gặp mặt Cố Thịnh, việc anh rời đi chỉ khiến cô không bị món ngon quyến rũ đúng một ngày thôi, sau đó lại như không có việc gì nữa việc học ở trường cũng rất đơn giản. Thẩm Đường vô tình ăn quá nhiều khiến mình tăng cân.

Thảm Quang Minh lái xe ở đằng trước nhìn mấy người đằng sau qua kính chiếu hậu, anh ấy nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn có hơi tròn của em gái nhà mình, khóe miệng anh ấy vô thức giật giật.

Trong lòng thầm nghĩ, so với lần trước gặp mặt ở Bắc Kinh, hình như em gái nhà mình béo hơn một chút.

Nhưng người trong nhà đều nói Đường Đường gầy đi, Thẩm Quang Minh cảm thấy ngơ ngác, thậm chí anh ấy còn bắt đầu nghi ngờ có phải mình nhớ lầm rồi không, chẳng lẽ Đường Đường thật sự gầy đi rồi?

Xe chạy tới tiệm cơm đã đặt sẵn, Thẩm Đường được người nhà bao quanh đi vào trong tiệm cơm.

Sau khi vào cửa, Thẩm Đường phát hiện hình như tiệm cơm này là do nhà bạn Cố Thịnh là đồng chí Thiệu Đông mà cô từng gặp mở, tiệm cơm Đông Phương, biển hiệu trên cửa vẫn chưa đổi, giống hệt với hai năm trước.

Thẩm Quang Minh đặt phòng riêng trên tầng hai, bàn tròn lớn, có hai bàn.

Bên trái phòng riêng còn có một cái bàn nhỏ, trên đó đặt một bộ mạt chược, lúc rảnh rỗi có thể giải trí ở đó.

Sau khi mấy người Thẩm Đường đi vào, trong phòng riêng đã có rất nhiều người, cả người nhà của mấy cậu cũng tới đây.

Thẩm Đường cười chào hỏi với từng người một, tất cả mọi người đều cười nhẹ bảo Thẩm Đường mau chóng ngồi xuống bàn.

Tất cả những người ở đây đều là họ hàng, có rất nhiều người, người nào người nấy đều có suy nghĩ riêng ở trong lòng.

Có người cảm thấy khá thích bề dưới Thẩm Đường này, cũng có người nhìn trúng thành tựu sau này của Thẩm Đường, nghĩ có thể nhân lúc này làm quen với cô, sau này nếu có chuyện gì, Thẩm Đường sẽ nể tình là họ hàng mà giúp một tay.

Bầu không khí của bữa cơm này rất tốt, vô cùng sôi nổi, sau khi ăn cơm xong, mọi người đều được chuẩn bị phần riêng để mang về, tiền cơm đã được Thẩm Quang Minh thanh toán trước vào lúc đặt bàn rồi.

Nhưng trước khi rời đi lại rất trùng hợp, Thẩm Đường vừa hay lại gặp được Thiệu Đông.

Khi thấy Thẩm Đường, Thiệu Đông cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh ấy lập tức cất bước đi về phía Thẩm Đường.

“Chị...” dâu, một chữ phía sau vẫn chưa kịp nói ra bởi Thiệu Đông nhìn thấy một đám người ở bên cạnh Thẩm Đường, vì vậy anh ấy lập tức đổi đề tài nói chuyện: “Thật trùng hợp, đến đây ăn cơm sau không nói với anh một tiếng, thanh toán chưa, chưa thì cứ để anh mời.”

“Không cần, bọn em thanh toán rồi, lần này anh về là để nghỉ ngơi ạ?” Thẩm Đường hỏi.

“Đúng vậy, về thăm người thân, lúc trước Cố Thịnh còn nhắc tới em, không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp nhau ở đây.”

“Đúng là rất trùng hợp, anh có chuyện thì cứ đi đi ạ, lần sau Cố Thịnh rảnh sẽ hẹn ăn cơm nhé.”

“Được được được, vậy được, anh đi đây.” Thiệu Đông dứt lời, anh ấy lập tức đi tới bên cạnh mấy người đang đứng đợi, sau đó nói với họ vài câu rồi đi lên tầng.

Thẩm Đường và Thiệu Đông chào hỏi nhau, những họ hàng ở bên cạnh thấy vậy càng muốn có quan hệ tốt với Thẩm Đường hơn, tiệm cơm Đông Phương này là của nhà Thiệu Đông, chuyện này có vài người trong số họ hàng ở đây biết.

Thẩm Đường không để ý tới chút tâm tư này của họ hàng, Thẩm Đường không ngốc, họ hàng là họ hàng, sau này thật sự có chuyện gì đó cần giúp đỡ, nếu không có chuyện gì đó chạm tới ranh giới cuối cùng thì có lẽ Thẩm Đường vẫn sẽ phụ giúp một tay, nếu như là chuyện động tới luật pháp hoặc là chạm tới ranh giới cuối cùng của cô, vậy cho dù là họ hàng thì Thẩm Đường vẫn sẽ không giúp.

Rời khỏi tiệm cơm, Thẩm Quang Minh lái xe đưa họ về thẳng thôn làng, trước khi Thẩm Đường trở về, Đào Đào đã làm ầm muốn đi tìm cô nhỏ, Lưu Mỹ Lan cũng đã nói, vừa hay lần này Đường Đường về, bọn họ cũng sẽ về thôn ở hai ngày, trải qua mấy ngày thoải mái với cha mẹ.

Chiếc xe chạy trên con đường đầy bùn đất, đi rất nhanh, Đào Đào phấn khích lôi kéo cô nhỏ của cậu bé ríu rít nói chuyện suốt đường đi, cậu bé nói từ chuyện ở trường học đến chuyện bạn bè của mình, sau đó bạn nhỏ lại kể về chuyện của cha mẹ nhà mình.

eyJpdiI6ImgweEtLXC90ZnFHUCt5QVhQZDBOcGpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlFSFwveWUzXC9SYURuajNSYVg4NTgxd1RyMUxYQlNpelM2UVMrNDRQUXZkRTdKOWdvQitYdDRvR0phNU04TWxlR3pCMURlSE4xY3gzRlZYVXpKWlk3TWRXQnd4RWtDY1Vna3FZWnVSbU5iTm1NWVlUZitDRk01SldScnZsSU5qXC9LU0N3dWljQ3gzbnpORTRLZlNTRWNCdnFKcmxlNlZFaTd1S1lFXC8rTFYwaFZwXC9HWWlSckxTNzRCaXRka2pmK0lKenBFd0MzSjg2XC9BZE13MHFaeU5uZFF3ekNMVlhock15cVNFWFBCcDVjclkrUTlseGw5SzV4WUNuT0dTT2ZxU1U5TEtHTk1TVTFCbnN5d0JUSTM1cndTRGlhSnR4QzA4VWFpMUdEeG0xSmN5MFwvdU41akpyRjJnZk82VEZ5WTlCbUdFcEhDWDAxazVkZVIrQ0hCY2p3Sk5YdWZnc3kwUmtSdTVIbGQwM2NlS0Zac1REWHF3cjBtdllnTFd1YStRcDYiLCJtYWMiOiJmNzExZmIxNTBmODNmNWE5MzE2NmYyN2NmNTYzY2ExNzk1ZmUwNjM4Y2E0NzIyYjljZDNiOThkOWY3ZGFhODQ4In0=
eyJpdiI6IkJXSld6c1I0TlV5c2ZRd1duVzhMY3c9PSIsInZhbHVlIjoiT21vZGNxZnRreFFOSGtlaVN1WVV3eVpEaTFaXC9hTEhlUFIwcUNwbzFIZjFXVldSckJTQVhETHNhVmhaRXRmWHJwcEZNRkcrMjcxVHZuNXpDeXoxa09uVjBjdXRzZlRMNlZ5bUNuY3d3RXhTSmxhMldxYitqRytHc1MxQk1LRjRlK290cTRQeU85am1HRE9DdG93NUlzSzlnTmprY2ttTEE3M3hGWGRrSFozKzN2a3VuQVBZSGREaVwvMktOVFpWUFpyTHpnVUJ5OE1oand5UndqSm1YTjd0c2E0d29la0dhVnllY0RDdG1mQWhUeWZacTUwbEhXTHdMTHVaTG4rcWxWM1kxQ1hUaXZnSzRrYUJhbVNpRUk3MHhhbnpwdFVwNVFLOStVYmhiXC8wS3prYlwvS1Myd1BudVZUXC96MnpcL25YcWYza3pTSFg3cDFwNlkxWFVzTXpcLzErR2dBMGE2azdqN3pqOFlVaDFKbnJ5cmV3ejhGeXZ2YWVBNnFlclwvRlwvR2NQRzZDOVZQV05XQ3VxRjVEZFJuODBhYjFzaDJvU3ROc2x2ekFpUzdqalJoYU9IeGd2UlRrTDBwZmJncCtRZ0R4eE9CYjd2Y0k0XC9DNFQ2Z2Q1TTVidHFaZEJMNmx2NEFyQVp5TVZoXC9oVXdBSVJROXZteDFRcmxpaDV6NE9xTzRPZ3UzajBMZnFJaExQWHVmMGZEUHFlZE8xOTN6TGc5VFlSd0RtQlpLMVdLQTNybHhSVW1OdmdxaGU3XC8ydWpMY09JS2IzWGpUUHFYT1RzdnRSa0VVUHh3UnZMMFNhRXQ3eUxabVlmeGFsVDEzUytIZ2lic3NQXC84bHNhVTFGWlpNV2w4cFdpMktkXC9oNDdkeWZYb3ZXQXNhMlZsdzgzOEdkYytoME40UE1mQmEzMXZcL1ErSUhHbDJnWUs5bzhuMmFWYTdHZjJDa1hJQmVEdWcrbjdsRnFMekJCNWZnOWxHamhkZnp2bElPRTFUYlBQc3dBaGo3Um9UYTY1YVl1Q04rZEJFbW1Ud01qdmVpMm41cGh2cktBQmdaNmhuV3pxbE5OTGZDSjNkTmVBOTlRQ1diQkVhYUpiaFJJMTE3d2k2Rk1oMWlZb3gxYkhLeWNDQThYMDdmM2Iwbm95R2dNU2NBcWxZdlEwSG05a3dvKzVpWElmdkNxMTE0WTBNV01LNUpaQkMwRFZuWVwvNEtibmFVNG9aNlBsU0ZHM2hoRFhxdTlYYmpoRXZVQWhoczVFR3p3MkxJZWhZSEJrNFRoeEludThXYzdxWjBpbEk5SmdDTUFHaktmeUhpRmZXSkZqT1hIeG9SSEVqT3YzeERhQ1FBVzZNOElHeTdmT2grd0JhM3JWWVlWV1FPcWVVdGFqQmIxeTdEYTRxblA1bVRFdmxQeHRZODZMOStJbDJhbmlncFNmVFFHUW44Yk94Y2JJcThWUitlSXZzOFlEVFE4WEErK1R2dTZcL0Z1TmFrdHB3cktCUUE5OW5VNUd2M1VKd29oUjFUaG5vK0NicDcyVzZ4WkhsWkNLR1NoczVBeTJMODlCcEY2OVJKQWpzdkV3RGs0NXZPaWFkZVgrSkVWaDRnbTRucmhyTm0ydE9ySGFsbWVLVnF5QmgxUHF4XC95Ym92eFRGelViWGpWWWNEVEtyWkdKU3BSXC9DMFArT3lmTzFaZWNLRWdqSWlFUEJRZGREc1FlNFZ2TENRVm5yYkgrYkFTZm5CeU84enFHdWRMRndlbWVweFY3bVlsQzhua1RMMD0iLCJtYWMiOiIzMWIzODA3MGJiMjFlYWI4NDBhNDI5ZmQyNDU2ZmY2MDdiNmNlMzBmYTRjNTk5YmFkYmUwNmFhOWRjNWI4ZmM2In0=

Lúc đó hai người nói chuyện ở nhà nên cậu bé đã nhớ kỹ chuyện này.

Ads
';
Advertisement