Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Mãi đến khi xuống xe lửa, những người khác đều trưng ra vẻ mặt mệt mỏi, chỉ duy nhất có mỗi gương mặt của Thẩm Đường là hồng hào, tràn đầy tinh thần khiến người ta cảm thấy rất ghen ghét.

Lần trước đã từng tới một lần, vì vậy lần này Thẩm Đường rất dễ dàng tìm tới quân đội của Cố Thịnh.

Ở bên ngoài quân đội, người trực cổng ngẩn người khi nhìn thấy Thẩm Đường.

Bọn họ biết Thẩm Đường, lần trước đã từng gặp, trong quân khu này, ai có thể không biết đối tượng vừa xinh đẹp vừa dịu dàng của Cố Thịnh chứ?

“Chào anh, anh có thể thông báo cho Cố Thịnh một tiếng được không ạ?” Thẩm Đường cười nhẹ hỏi, lúm đồng tiền ngọt ngào lập tức xuất hiện trên gương mặt cô.

“À, được.” Vệ binh đỏ mặt trả lời một câu, sau đó chạy đi được vài bước thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu quay đầu nói một câu: “Chị dâu, chị có muốn đi vào cùng em không?”

“Hả, được chứ?” Thẩm Đường hỏi.

“Được ạ, chị tới đây đăng ký là được.” Thân phận của Thẩm Đường đặc biệt, sau lần cô tới, bọn họ đã lập ra một hồ sơ đặc biệt, nếu lần sau cô tới thì chỉ cần đăng ký là có thể cho người vào.

Nếu bên trên không có mệnh lệnh thì vệ binh cũng không dám tự chủ trương.

“Được, cảm ơn anh.” Thẩm Đường đi tới trạm trực, cô cầm bút bắt đầu điều đơn đăng ký, sau hai phút đã điền xong.

Sau khi điền đơn xong, vệ binh dẫn Thẩm Đường đi vào.

Bây giờ là thời gian ăn trưa ở nhà ăn trong quân khu, vì vậy vệ binh đã dẫn cô đi thẳng tới nhà ăn.

Đi trên đường, trên gương mặt của Thẩm Đường luôn nở nụ cười ngọt ngào.

Chà, không biết khi Cố Thịnh thấy cô đột nhiên xuất hiện thì sẽ có biểu cảm gì nhỉ?

Ngạc nhiên, hay là hoảng sợ?

Đối mặt với sự tập kích bất ngờ của Thẩm Đường, Cố Thịnh cảm thấy rất bình tĩnh, có ngạc nhiên, nhưng không thể có hoảng sợ.

“Thẩm Đường, sao em lại đột nhiên tới đây? Nào nào nào, ngồi xuống nói chuyện đi, em ăn gì chưa, nếu chưa thì để Cố Thịnh đi mua cơm cho em, đồ ăn hôm nay không tệ lắm.”

Cố Thịnh còn chưa kịp nói gì mà Tô Chấn Hưng ngồi đối diện đã nhiệt tình chào hỏi.

Cố Thịnh nhìn vẻ mặt xum xoe của Tô Chấn Hưng, anh nhìn sang đó, cứ cảm thấy sao hôm nay Tô Chấn Hưng lại dư thừa như vậy chứ?

Tô Chấn Hưng nhìn thấy ánh mắt của Cố Thịnh, nhưng anh ấy lại không cảm thấy sợ hãi chút nào mà chỉ cười cười nháy mắt ra hiệu hai cái, ý tứ rất rõ ràng, đối tượng của Cố Thịnh, Cố Thịnh đi mua cơm là chuyện không sai chút nào. Hơn nữa, nếu anh ấy mà chủ động đi mua thì chắc chắn Cố Thịnh sẽ ghen mất.

“Vâng ạ, em vừa mới tới, bây giờ đang nghỉ hè, đúng lúc tới chơi mấy ngày thôi ạ.” Thẩm Đường cười cười, cô ngồi xuống bên cạnh Cố Thịnh, sau đó mới nhìn cô gái mặc áo sơ mi trắng ngồi đối diện anh.

Cố Thịnh còn chưa kịp để Thẩm Đường nói gì mà đã đứng dậy đi tới chỗ cửa sổ để mua thức ăn cho Thẩm Đường.

Tô Chấn Hưng phát hiện ánh mắt của Thẩm Đường, anh ấy lập tức cười nói: “À, Thẩm Đường, giới thiệu một chút, đây là giáo viên dạy Tiếng Anh mà quân khu mới mời tới, Chu Họa.” Nói xong, Tô Chấn Hưng lại nhìn Chu Họa nói: “Cô Chu, đây là đối tượng của Cố Thịnh, Thẩm Đường.”

Hai người Thẩm Đường và Chu Họa ngẩng đầu lên nhìn nhau.

“Chào cô, tôi là Chu Họa.”

“Chào cô, tôi là Thẩm Đường.”

Tô Chấn Hưng nhìn người này, sau đó lại quay đầu nhìn sang người kia, anh ấy cứ cảm thấy bầu không khí này có gì đó lành lạnh, vì vậy lập tức cười ha ha hòa giải.

Tô Chấn Hưng phấn khích nói chuyện, Thẩm Đường ở bên cạnh thì chỉ mỉm cười, thỉnh thoảng sẽ phụ họa vài câu, còn Chu Họa cũng chỉ nói một câu, bầu không khí này thật sự rất xấu hổ.

Ngay khi Tô Chấn Hưng cảm thấy mình sắp không đỡ được nữa thì Cố Thịnh đã trở về.

Cố Thịnh đặt một khay thức ăn xuống trước mặt Thẩm Đường, anh vừa ngẩng đầu lên đã nhận được ánh mắt “tự cầu phúc” của Tô Chấn Hưng.

Cố Thịnh liếc Tô Chấn Hưng một cái, anh không muốn phản ứng Tô Chấn Hưng.

Bữa cơm này đã kết thúc, Cố Thịnh không nói hai lời mà đã lập tức dẫn Thẩm Đường rời đi.

Tô Chấn Hưng và Chu Họa cùng ra khỏi nhà ăn, khi thấy Chu Họa muốn rời đi, Tô Chấn Hưng không nhịn được mà hắng giọng gọi cô ấy lại.

“À thì, cô Chu vừa rồi cô cũng nhìn thấy rồi đó, cô cảm thấy đối tượng của Cố Thịnh như thế nào?”

Chu Họa không hiểu được câu hỏi này của Tô Chấn Hưng, cô ấy ngơ ngác quay đầu nhìn chằm chằm Tô Chấn Hưng một hồi, sau đó để lại một câu “rất xinh” rồi lập tức rời đi mà không quay đầu lại.

Nhìn bóng lưng của Chu Họa, Tô Chấn Hưng ngẩn người mất một lúc, anh ấy mất mồi hồi lâu mới tỉnh táo lại.

Trong lòng thầm cảm thán: Không hổ là cô Chu nghiêm túc, khó trách đám người độc thân kia không đả động gì được.

Chậc chậc chậc, quả nhiên là người lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là không dễ gần gũi.

Ôi trời, mình tìm đối tượng chắc chắn không thể tìm người như thế, không dễ nói chuyện.

Ở một bên khác, Cố Thịnh nghe Thẩm Đường nói sẽ ở đây một thời gian ngày, vì vậy anh lập tức đi báo cáo với cấp trên, sau đó nhận được quyết định Thẩm Đường được sắp xếp ở một ký túc xá đơn, cách khu gia đình không xa, sắp xếp như vậy cũng là vì suy nghĩ khi anh không có thời gian ở cùng cô, Thẩm Đường có thể tới khu phụ thuộc cùng nói chuyện với các chị dâu quân nhân ở đó.

Khi ký túc xá vừa được sắp xếp xong, Cố Thịnh giúp cô đi nhận đồ dùng hằng ngày, sau đó dọn dẹp thay Thẩm Đường.

Thỉnh thoảng sẽ có một hai chị dâu quân nhân nhìn thấy Cố Thịnh bận rộn dọn dẹp như vậy, trong lòng đều thầm cảm thấy ghen tị.

Bình thường thấy Cố Thịnh rất lạnh lùng, không ngờ ở bên đối tượng lại khác như vậy.

Còn Thẩm Đường, Cố Thịnh không để cho cô động vào bất cứ việc gì mà chỉ bảo cô ngồi trong phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Đường nhìn người đàn ông bận rộn đi ra đi vào, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn luôn nở nụ cười ngọt ngào.

“Cố Thịnh, anh mệt không, có cần nghỉ ngơi một lúc không, cứ để em lau bàn cho.” Thẩm Đường mềm mại hỏi.

eyJpdiI6ImtubTloMndSNHlqUEdlREhJRVFKUWc9PSIsInZhbHVlIjoiMEVVTTZFNU9OK2d0RlpVZUlcL1wvNFFYXC85dVQzM09vSCtGc1pBNG1lS3lCbTNXMDlpdWFGWGVKN01VVE84bHgyMDQrc0xCSU8zYWM2aFBQSlhvMDg3OENUTjV1MUlDK3VJUHlzQVVCOFlSMjhmcEloYXVKUVlcL1EyeUlPd2lMXC9zbXpWSTRNRHVSQmNUSVFKeFlvTGhFZDRzVFg3QnlmSStiWk9RajRUMVwvdFBcL01pZFRPUGx4UyswOUxhVTJxcEJXN29HRFM5elZEM0c5U29xTmdUeFJvNk1MbXNuelpUQURvYVBvcDBhejFFR1oxaTdqSkdrdWJnUUdUTzBFSlJROUR4dGU4c0ZEMkFPeENpOVB0WG1cL3krMjZ6cHVZKzYyTFN5YVR4RXEwUWFhQ0U2VWJLWnduTDJyd3pxQWdWVGlvaVhoUk5KSmRocUZvSEhUM2JGbEVBSTVtdXRFTGg1aURqTGhkOTl6SXlubHpMMzFyMjFZVUszR2N5Vit5dDNXTWFVSndWUVpmUVJlWDR2QmtIeDlHRHAyOXJka3p2c2NSR0RLTTlzam51V20zK2NxQldWekxvT2VGcHpTbWFxZnNXMENGYVNTUkhcL21NQUg3UVE0ZDBObldOY0tFdEd1MEtwajdyZjg1TEhDc1wvcENoODFyelpDZFpKWG85MmJXWG4yZFRrdnM2ZEZaSDF3eFpZSkNOR01OZFNYT24xNHgzZ2ZWaGRPZFp2SFRoTnJ2VFlYR3B3bjJ5XC8yVTFSTENUNjNZZUw2cXlCTTl0b0JcL2Mwd0tTTW1NdGVVRWd5UnEybWxBVG9Na1JFRXRsU1RcL21ZTXpSWEltZ0xhWVNJaVwvQXV5WW4ySHdFTjdkWEErWUxoUkF5dm9kelJkako0TCsyMk1SNGN3WWJoTGEyeDZZelZtUjg4b3o1Q3hmRlBZSlB6OW82cnhZTVh5YkxcL3JXUjNXaUR2QzZNXC9STVwveVpyRCs2YXN6elc3YUFzQ1MzYjVhNERWWWswamZTVFg5eitFOUZqc2pUdG4rMm96NmZIZFpqdUR3K3FZSHk4Skc1UmxyeGl6cXdiU1dSeTNuYkxKMk91Y1gxelVqMXZPamh6USt0QTZZWE1yZFJLeCtmNmZsY3RCbHpKXC9ybjZUeGRERVFkUTRUQVE1UVViaU5kRmhYOUM1ZzZEbGtoczB5RzlIYnI1SkRsNEVzdlRHY2x2Nm1hdlhTa0trNkpXblpEK2pxRHYrVUNkaG9MVWZaTjZCMU0wYWRoQmY5R3dMUWVrV3VJdnpyVHpVa2ZheDdOR045RE9xTnhSblM1Z2s4cXdqOHRzZ0NOclBzSHJsZGkxSzY1MmNBM0tVRzdIZGhmQlhvOXZtcm9YdXVIY3ZMb0lSS0JVZ2ZkNnRjN1dyY01WSit1V0Z1YzFYM1dUK1wvSVwvSkdIMEVid1RUeDhWS2RnbGYzamZBOFpcL05hdG1qWVhxZXZWZTF4UHlRPT0iLCJtYWMiOiI3NDNhODAzM2RkNjNhNmY4NjJjYjEyOTNlZDY0NThhNzRkYjk3YTRhNDJmMzI0M2EyMDYyNmFkZjhmNzgzYjAxIn0=
eyJpdiI6Ilp3WEdQR1dsMGU2eU1Da0pRWXNJR1E9PSIsInZhbHVlIjoiN1hMcjBxSlBCa3BSQktOQkdcL3BCclBJQ2pNdHJEMkJlRk5HYUc5U1V6K0lwZzk0TkpkMVZqRlg1M09RYVpkMUQ1akk2ditYK2dUNkdMdEpXK1BXdk12WWIzdUg2eEQ0dGZZdlpEb1wvcjk5aEpBM0lVWWVwajVOZUMzbU13UXhrUGlFUFwvZW8rWG45UlZ4UVRORFM1TTlQVzhxNHB6MFhXVXhcLzJ1aHErQmpuOWZ3b3FxWlAyZTFxd0tUZVwvYkZyck5TR3hpeGE1VER0a1N1d3RyZEwzS01kNVlZdkVES1B0SkF3eEpmV3FXT1lhRWhaY2U4Z0dOWWdVQjNod3k4MlFndmlmRllnQjJ3UEFwSFYxdER3Nms5YXlmUlkwU05GTUI1NmNSTlpHeSsxekVCdzFRTU04QXloY2pYNWlGdXMwbEFBVTNSeVo4VHF0MkxPUzBuVTRyOEhUVnozbUF2NXNtbURYVnpMcElMbmtEM2FMcTJ6R1IwQUxcL2JySGt6QmtveUFQaEEwbDNTamw2VkFxQmNlK0tEU2ZqUnJjQkp4cFRhSElaVjNydjlnbHZ6MjN1MU9wSmVwOGpTcWdmRFB3S1hkc0o4YnZFYmF1OFVUZmdBcmZxekpsQ1JEcGczdTVVTEdza2Q4ZlBCQzk5WW1qNGZGQ21qYU9rTGJXZTQ4NWl6WkpLTDB0V2JPdU5iY0lKYXkrM3lkV1hBaTV2dGdVT1BRV2E4MlB1OTZ2QWo4NWZtV1FPMWlqbjdBc1J6VnNPUENQTmpndk5xMCtRWmt1ejZoMXJMc2RrTElzQUpJaE9xQlgwTXVTc2w1OEJjek1Hb3lUTTFpaStXZnVJa0ViOVM1TGNTWmJZb0hNS1YwOEJuZm9tNmc9PSIsIm1hYyI6ImIwNDVkZTkzYzA1YTM3NWQxMmVlOTZlZDRhOWJjYTc0Y2E2ZTczN2JiMTg1MTcyYTMzM2YwOTg1ZWQ0NGE1NTQifQ==

“Vậy được, thế lúc đó em thiếu gì thì cứ nói với anh một tiếng.”

Ads
';
Advertisement