Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Hệ thống à, nếu cậu muốn đổi ký chủ thì cậu cứ việc nói thẳng đi, được không?”

“Ý gì đây?” Hệ thống ngơ ngác, nó cũng không chú ý tới Thẩm Đường còn nói ra cả khẩu âm quê hương của thôn làng.

“Tôi là một cô nhóc ở nông thôn, không có người quen, không làm làm bộ một chút, sau đó “bùm” một cái biểu diễn biến một cái tivi lớn ra cho mọi người, cậu cho rằng tôi là đồ ngốc hả? Nhỡ đâu có nghi ngờ tôi thì sao, phát hiện ra hệ thống ngu ngốc đáng yêu là cậu, vậy cả hai chúng ta đều tiêu đời đó.”

“Tôi bị giải phẫu, còn cậu bị phân tách.”

“Ngạc nhiên không, kích thích không?” Thẩm Đường cười lạnh hỏi một câu.

Hệ thống nghe Thẩm Đường nói vậy thì sợ ngây người, nhất là khi nghĩ tới mình có thể bị phân tách, hệ thống lập tức không nhịn được mà che cái cơ thể nhỏ bé của mình lại.

Hu hu hu, con người thật là đáng sợ mà

“Nhưng mà, nhỡ đâu không bị người khác phát hiện thì sao?” Hệ thống cảm thấy chuyện này cũng không phải là không thể mà.

“Ừm, nói có đạo lý, nhỡ không bị phát hiện thì thật sự rất may mắn. Nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của mình đi đánh cược với sự may mắn kia đâu.” Cho dù Thẩm Đường bị Âu hoàng nhập vào người thì cô tuyệt đối cũng không cầm mạng đi chơi đùa.

Trong tiểu thuyết, không gian tùy thân của nữ chính có thể tùy tiện biến ra các loại hoa quả, hoặc là tùy tiện tìm một chỗ để biến ra xe đạp, máy may gì đó, những nữ chính như vậy Thẩm Đường cảm thấy tính mạng có lẽ sẽ không quá dài, bởi vì quá ngu ngốc.

Một lần không bị người khác nghi ngờ thì có thể nói là may mắn, hai lần, ba lần, nhỡ đâu trong một lần nào đó bị phát hiện, vậy không phải sẽ mất mạng như chơi sao.

Với một người tham sống như Thẩm Đường, những chuyện nguy hiểm như vậy, Thẩm Đường tuyệt đối sẽ không làm, đồ vật lấy từ trong không gian ra để bán nhất định phải có lai lịch, cho dù nguồn gốc này là giả, là do Thẩm Đường tạo ra, nhưng cũng là vì để đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra.

Có đôi khi, hoàn thiện công việc rất quan trọng.

Vì vậy, muốn lấy cái tivi từ trong không gian ra thì phải có một cái tên tuổi, quang minh chính đại, như vậy khi lấy đồ ra mới không làm cho người khác chú ý.

À, còn về cái người mà cô nói là người quen kia, Thẩm Đường tỏ vẻ, loại quan hệ với người quen này sao có thể tùy tiện nói cho người khác biết được, đây là giao dịch trong âm thầm được không?

Còn loại gì hả, bạn hiểu tôi hiểu mọi người hiểu...

Có chút quan hệ, nếu là giao dịch bí mật thì phải là ngầm hiểu lẫn nhau mà.

Sau hơn hai tiếng ngồi trên xe lửa, khi sắp đến nơi, nhân viên trên xe lửa bắt đầu dùng loa nhắc nhở.

Sau hơn mười phút, xe lửa đến trạm.

Thẩm Quang Minh lại nghiêm túc kéo tay Thẩm Đường để cùng nhau xuống xe lửa.

Thẩm Đường đi trong đám người, đột nhiên cô quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó ở sau lưng.

Thẩm Đường nhìn hướng đó thêm vài lần, sau đó thu hồi tầm mắt với vẻ mặt ngơ ngác.

“Đường Đường, em đang nhìn cái gì vậy? Chú ý dưới chân, nhiều người, đừng để bị ngã.” Thẩm Quang Minh nhìn thấy động tác quay đầu của Thẩm Đường thì nhắc nhở.

“Anh, em cảm thấy có người ở đằng sau đang nhìn em.” Thẩm Đường tới gần Thẩm Quang Minh rồi nhỏ giọng trả lời một câu.

“Hả?” Ánh mắt của Thẩm Quang Minh nhìn ra đằng sau lưng Thẩm Đường, anh ấy nhìn một lúc cũng không phát hiện ra cái gì.

Nhưng vì để an toàn, Thẩm Quang Minh nhanh chóng kéo Thẩm Đường đi ra ngoài.

Vẻ ngoài của em gái nhà mình ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, nhỡ đâu bị người xấu để mắt tới thì coi như xong đời rồi.

Hai người ra khỏi nhà ga, Thẩm Quang Minh thở phì phò hỏi Thẩm Đường: “Đường Đường, em có còn cảm thấy có người nhìn chằm chằm em không?”

“Không ạ, vừa rồi lúc xuống xe mới có cảm giác có người nhìn em thôi ạ.” Thẩm Đường trả lời.

“vậy thì tốt rồi, chúng ta nhanh chóng tìm một quán trọ đi, sau khi làm xong chuyện thì nhanh chóng về nhà, bên ngoài quá nguy hiểm.” Thẩm Quang Minh suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nhìn chằm chằm gương mặt của Thẩm Đường một chút, sau đó nói: “Đường Đường, gương mặt này của em quá chói mắt, không an toàn.”

“Dạ?” Thẩm Đường ngơ ngác.

Vài phút sau đó...

Khi ra khỏi cửa hàng, một người đàn ông cao to dẫn theo một cô bé quấn một cái khăn đầy hoa văn trên mặt, cả gương mặt của cô bé đều bị chiếc khăn hoa văn che kín đến mức thậm chí không thể nhìn rõ mặt mũi, nhưng đôi mắt trong veo như nước bị lộ ra cũng khiến người ta cảm thấy thông minh lanh lợi.

Thẩm Đường dùng vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm cái gáy của anh trai nhà mình với ánh mắt c.h.ế.t chóc.

Thẩm Đường có thể hiểu được rằng anh trai muốn che giấu đi vẻ đẹp vô địch của cô, nhưng gu thẩm mỹ này của anh trai thật sự không thể tốt hơn một chút được sao?

Cái khăn trùm đầu hoa văn này, với cái màu sắc chói mắt này, tạo hình quái đản, Thẩm Đường thật sự tuyệt vọng với gu thẩm mỹ của Thẩm Quang Minh.

Tạo hình “cô gái hoa” này, thật sự... bây giờ không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để diễn tả cảm giác trong lòng Thẩm Đường lúc này.

“Ha ha ha ha, cô gái hoa, rất thích hợp đó.”

“Ký chủ, tạo hình đặc biệt này của cô rất thích hợp với một bài hát.”

“Tay trái cầm một con gà, tay phải cầm một con vịt, trên lưng cõng một bé con mập mạp...”

“Ký chủ, cô còn thiếu một con gà và một con vịt, phần thưởng lần sau tôi sẽ cố gắng để cô hoàn thiện tạo hình này.”

Thẩm Đường nghe thấy lời châm chọc của hệ thống trong đầu mà nghiến răng nghiến lợi.

“Im, ngậm miệng lại.”

“Hệ thống, tôi khuyên cậu nên lương thiện hơn.”

“Hệ thống, e là cậu không biết, tôi mà hung dữ thì chính tôi cũng phải sợ hãi đó.”

“Ký chủ, cô đừng làm tôi sợ, tôi rất nhát gan.” Hệ thống giả vờ sợ hãi co rúm lại một cái, sau đó cũng chỉ có đúng một cái, không đến hai giây, tiếng cười chế nhạo của hệ thống lại liên tục vang lên trong đầu Thẩm Đường.

Thẩm Đường nghe thấy tiếng cười của hệ thống, cô đã suy nghĩ đến món hệ thống kho tàu hay là hệ thống xé tay đây.

Thẩm Quang Minh đi bên cạnh Thẩm Đường cảm nhận được rõ ràng ánh mắt ngập tràn oán trách của em gái, nhưng anh ấy vẫn giả vờ không cảm nhận được, khụ khụ... Dù sao, dáng vẻ này nhìn qua an toàn hơn nhiều.

Một bên khác.

Trên xe lửa.

eyJpdiI6IjUwMmpaamJxQTZYVVpTRDcyVFRcL1l3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJwTnJQODdsTkpsQmFSRHRzTHZaSEZNNVpFTXgzWUhNMTRNUzlocjBrUWhWVFJNUjBDTTFCa0IzVTRWeG9JR0VXWDBlWTcra0tXbFZiTk5yK1p1MWZKM3hBZnpMYlVKTGlibjVUTTVvVWZSNnArSHBGVFhISnJCN3NMKzR3MWluR0tWV05aU2x6azI3UGdcLzJLYUZMM3dGd3dMb0hEWHJiTHJMSmxoRWFkWXM9IiwibWFjIjoiMTJmZWU1MmM4NjkxMWE4YWZjMGM2OTJmNmUzMzU2YzE1Y2MwYTUyMmU1N2NiZDZmZmFkZDk4ZGFjZjZiZDA4NSJ9
eyJpdiI6IjFRd1kxajZYZzIzWmJaNjFmK2UxRGc9PSIsInZhbHVlIjoiV2pWQ3dhdEZublNKbmFZQ0N0b0R6Tit0XC9wWnFMNWQyREgwZ2c2ZGwxSm5tVVVTeGZuakJ1WWRKR0RuUUU4ZE1tczVDb3FtVWNDNjFQM2hIQlBWblwvQ3o2QXdcL08zYWxBWFZcL2JQaEZsSk1rXC90VXAxbFNuRGFGSnkxNW5EbUlPZHplV0h3bE9FajIxYW1oc2dQK1gxZ0F2eXYwK1NwRmQ1NUYraXp1dDlZckUrejhDU2JwTG9IZmR6MTlEdFBFSTZFR0ZxMDNYd2ZKc2lTZXJkQ21iRjh4Snk4dFVVdU1ndEZKXC9JS3owNFpPUTI3dG9LOHpzMjAzUmREZnVyQUhRUG45YzE5bEpmODlNSGFBSUJ6NHJ6OGNjYjM3TkRRc3Vic1wvMHFheFpLSlVyM2ZcL01RdkpzQVBpZ3lcL2ZHYkZEVDVOd1JGK1NsalNra3QzY25MQ0hnXC90ZEdWR2Ftb3M2TnVHS3VyZnM4WVJ5eHZWd2V4NUg0Q3NIT3B4R25ESUtYQiIsIm1hYyI6ImIwOGVhZDcwNTIxNTY5ZTdjZTQxZjcyN2JhYzBmYmI1OWMzYjMyNDU4MDhkN2Q0YjQxMjBlNDUyZmJhMTcyY2YifQ==

Không biết vì sao, khi Vương Thư Hương đối mặt với Thẩm Đường, cô ta vẫn luôn có cảm giác chột dạ, giống như có tật giật mình vậy, rõ ràng đời này Thẩm Đường và Tống Khôn không phải là vợ chồng, nhưng khi Vương Thư Hương gặp Thẩm Đường, cô ta cứ có cảm giác mình cướp người đàn ông trong lòng Thẩm Đường.

Ads
';
Advertisement