Trình Ninh cười nói: “Hiểu Mỹ, vậy bây giờ cô cũng không vội kết hôn, không bằng cũng vào nhà máy làm đi? Làm một số chuyện xử lý giai đoạn sau, cô khéo tay, chắc chắn có thể làm tốt. Kết hôn không bằng dựng sự nghiệp, đợi cô có sự nghiệp có tiền có sắc, đàn ông còn do cô chọn đấy. Với lại bố cô là bí thư đại đội, nếu chúng ta có thể có một danh ngạch tiến cử đi học hoặc là tham gia quân ngũ, cô trực tiếp đi học hoặc tham gia quân ngũ đi, rất tốt!"
Lúc làm linh hồn lang thang đã xem rất nhiều phim truyền hình với người nhà họ Hàn, suy nghĩ của Trình Ninh đã khác một trời một vực với lúc làm người trước kia từ lâu, nên lúc nói chuyện không tự giác mà bộc lộ ra.
Dù sao cô cảm thấy còn sống đã vô cùng tốt, nhưng có rất nhiều chuyện phải làm, vì cái gì phải lãng phí thời gian tốt đẹp và sinh mạng cũng đều không đáng.
“Được!"
Chu Hiểu Mỹ cảm thấy bức tranh bánh bột ngô này của Trình Ninh khá tốt.
Nghe đến mức cả người nhiệt huyết sôi trào.
Cái đó có ý nghĩa hơn nhiều so với lấy chồng.
“Nhưng mà…."
Trình Ninh duỗi tay gõ gõ sổ vẽ, nói: “Mặc dù bố cô là bí thư nhưng chỗ chúng ta còn có rất nhiều thanh niên trí thức nữa, ai ai cũng đều muốn tri thức có tri thức, muốn văn hoá có văn hoá còn có các loại tài nghệ. Bố cô và đội trưởng đại đội chúng ta đều là người công bằng chính trực, chắc chắn không thể thiên vị. Nếu cô muốn có danh ngạch giới thiệu đi học gì đó hoặc là tham gia quân ngũ, nhất định phải giỏi hơn những thanh niên trí thức kia mới được"
“Trước kia tất cả mọi người đều làm ruộng, cô nói cô giỏi hơn bọn họ, người khác cũng không tin. Có thể sau này chúng ta mở nhà máy rồi về sau còn mở trường tiểu học, vậy thì không giống nhau. Sẽ có rất nhiều cơ hội biểu hiện, còn có cơ hội kiểm tra, ví dụ như chọn ai làm giáo viên cũng đều phải thi. Chỉ cần cô làm đồ tốt hơn người khác, thi cũng tốt hơn người khác thì xem như những người tự xưng là thanh niên trí thức thanh cao không phục không được. Cho nên tôi thấy, bắt đầu từ hôm nay cô phải đọc sách nhiều hơn"
Chu Hiểu Mỹ bị Trình Ninh làm cho choáng váng.
“Đọc sách?"
Từ khi cô ấy tốt nghiệp cấp 2 đến giờ đã không đọc sách nữa rồi.
Bây giờ lại chạy đi đọc sách? Đọc sách cấp 3 sao?
Cái này có hơi đùa phải không?
“Đúng"
Trình Ninh xoay người rút hai quyển sách trên giá hành lý của mình ra: “Này là sách giáo khoa cấp 3 của tôi, mấy hôm nay tôi bận không dùng có thể cho cô mượn đọc trước, đọc xong nói với tôi tôi lấy cuốn mới cho cô"
Trình Ninh đã c.h.ế.t mười mấy năm, cấp 3 cụ thể học cái gì cô đã quên sạch.
Nhưng cô muốn đợi hiểu rõ chuyện bên này, nhân cơ hội khôi phục kỳ thi Đại học rồi tham gia thi Đại học quay về thành phố, nên lúc thu dọn hành lý đã để mấy cuốn sách giáo khoa cấp 3 này vào trong hành lý gửi qua đây.
Nhưng khôi phục kỳ thi Đại học còn mấy năm nữa, cô cũng không vội, cái này cho Chu Hiểu Mỹ trước rất tốt.
Trước đó cô lừa Chu Hiểu Mỹ nhiều như vậy, nói cái gì mà giới thiệu đi học hoặc là danh ngạch tham gia quân ngũ đều là giả. Thực tế là muốn khuyên cô ấy đọc sách rồi đến lúc đó tham gia thi Đại học. Cho dù thi không vào được trường đại học tốt, nói không chừng có thể thi vào một trường cao đẳng, vậy còn cần giới thiệu cái gì nữa.
Chu Hiểu Mỹ nhận lấy cuốn sách giáo khoa kia, duỗi tay lật lật, khoé mắt giật giật, rắc rối đau đầu quá, đang nói chuyện ngon lành tại sao cuối cùng kết thúc là cô ấy phải đọc những cuốn sách giáo khoa cấp 3 này vậy?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất