Mấy người họ mua rất nhiều bánh ngọt về, thấy Trình Ninh và Chu Hiểu Mỹ đều ở đây bèn lấy ra gọi mọi người cùng ăn.
Mọi người vui vẻ phấn khởi, chỉ có sắc mặt Mã Đình Đình có hơi khác thường, cô ấy nhìn Chu Hiểu Mỹ muốn nói lại thôi.
Vốn dĩ Chu Hiểu Mỹ đã chú ý cô ấy, nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy đương nhiên cảm thấy có vấn đề.
Cô ấy hỏi: “Thanh niên trí thức Mã, hôm nay cô có gặp bạn học kia của cô không? Có nghe được cái gì không?"
Mã Đình Đình cắn môi.
“Ôi trời, cô ngại ngùng cái gì chứ."
Chu Hiểu Mỹ vỗ bàn nói: “Nói đi, cũng đâu phải chuyện gì ghê gớm. Dù sao cuộc hôn nhân này tôi chắc chắn sẽ không cưới, chỉ là muốn biết rốt cuộc là tình huống gì mà thôi."
“Vậy, chúng ta ra ngoài nói nhé?"
Mã Đình Đình nói.
Dù sao cũng là chuyện riêng của Chu Hiểu Mỹ, ký túc xá nhiều người như vậy.
“Không cần đâu"
Chu Hiểu Mỹ xua tay, nói xong nhìn nhìn mấy người khác rồi “chậc” một tiếng, nói: “Tất cả mọi người ở đây cũng không sao, nói đi. Chẳng lẽ tôi đi rồi, lát nữa cô không nói với bọn họ hay sao? Tôi không tin, nói thẳng ra là được rồi, bớt việc cho cô."
Mọi người: “…"
Cô ấy vẫn rất thông suốt đấy!
Mã Đình Đình bèn nói những lời mà bạn học Phương Xảo Như của cô ấy ra cho mọi người nghe.
Chu Hiểu Mỹ nghe xong bèn đập tay lên bàn sưởi, giận dữ nói: “Ở trong núi đàn ông chưa kết hôn có điều kiện tốt khá ít? Cho dù là con gái của bí thư, nếu tìm người dân bình thường thì cuộc sống cũng bán mặt cho đất bán lưng cho trời như những người dân khác? Cho nên bố tôi mới dùng tình bạn bố ông ấy quyết định cuộc hôn nhân này? Tôi nhổ vào, mẹ nó là ai mặt dày mày dạn cầu xin, nói đủ thứ tốt trong nhà tôi mới đồng ý? Anh ta là thứ đầu trọc chết, răng hô c.h.ế.t giả văn nhã, điều kiện tốt mẹ nó chứ tốt!"
Tất cả mọi người bị cơn giận dữ và một tràng mắng to của Chu Hiểu Mỹ làm cho giật mình.
Nhóm thanh niên trí thức tương đối mà nói vẫn nhẹ nhàng một chút, cho dù là cãi nhau thì nhiều nhất cũng giống như lần trước Trình Ninh và Tương San San cãi nhau thôi, cũng không nói thẳng đập bàn giẫm ghế chửi ầm lên.
Trình Ninh khụ một tiếng, nói: “Bình tĩnh"
Chu Hiểu Mỹ nặng nề hừ một tiếng, nói: “Nếu anh ta nói thẳng với tôi, nói vừa ý với một nữ thanh niên trí thức rồi, muốn từ hôn với tôi thì tôi xem như đá anh ta một cước cũng không hẳn sẽ không như ý anh ta. Nhưng anh ta vậy mà dám lừa tôi, vậy tôi băm vằm anh ta, xem sau này cái đuôi của anh ta làm sao vểnh lên được! Ồ, không phải anh ta nói anh ta vì cứu người, thay quần áo giúp người ta nhìn người ta sạch sẽ nên phải chịu trách nhiệm với người ta sao? Vậy tôi bảo người lột anh ta ra ném vào trong đống các bà các thím, xem các bà các thím có chịu trách nhiệm với anh ta hay không!"
Mọi người: ???
Cái này, cô ấy nghiêm túc hả?!
“Hiểu Mỹ?"
Mã Đình Đình ngập ngừng gọi cô ấy một tiếng, nói: “Cô, cô đừng kích động. Đấy cũng có thể là những lời phiến diện của bạn học tôi, không làm chuẩn được. Với lại đàn ông như vậy, chúng ta chắc chắn may mắn. May mà bây giờ bạn trai cũ của Lý Hồng Mạn kia đã tìm người khác kết hôn rồi, chứ nếu đợi sau khi cô kết hôn rồi xảy ra chuyện này, Trương Văn Thuận kia vẫn còn không rõ ràng với cô ta, há chẳng phải cô buồn nôn đến c.h.ế.t sao?"
Lời này thật ra chủ yếu là an ủi.
Chu Hiểu Mỹ nghe lời này xong trái lại cũng cảm thấy đúng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất