Từ Tổng , anh thích tôi sao?

Chương 6. 

Từ Mặc Ngôn cười nói:" được, làm phiền em rồi"

 

Tôi cùng Từ Mặc Ngôn bước vào thang máy, cửa thang máy vừa chuẩn bị đóng lại thì bị một bàn tay chặn lại cửa thang máy mở ra đập vào mắt tôi là một khuôn mặt của kẻ thù hồi thời trung học của mình. 

 

Tôi giật mình theo phản xạ quay người lại đập vào đầu là bức tường thịt, tôi nhíu mày giơ tay xoa trán rồi nhìn chủ nhân của bức tường thịt này. 

 

Từ Mặc Ngôn bất ngờ vì phản xạ của cô nhưng thấy cô nhăn mặt lấy tay xoa trán, anh đau lòng hỏi:" đau lắm sao, để tôi xem thử?"

 

Tôi lắc đầu lấy tay kéo mũ áo phía sau chùm lên đầu rồi lại cúi đầu cố gắng thu nhỏ mình lại. 

 

Trong thang máy có người đàn ông nhìn người phụ nữ mặc áo khoác da lên tiếng hỏi:" tao nghe nói nhà của Nhan Nhược Vy cũng ở tầng này đó"

 

Nguyễn Linh Nhi -Người phụ nữ mặc áo khoác da ngẩng đầu khỏi điện thoại nhìn người vừa nói gật đầu :" đúng vậy, cũng ở tầng này nhưng có thể sẽ không gặp mặt cậu ta đâu"

 

" Tại sao?"

 

Nguyễn Linh Nhi cúi đầu bấm điện thoại nói:" chắc bây giờ cậu ta còn đang trốn trong nhà khóc một mình rồi"

 

" không phải chứ, dù gì hai người họ cũng chia tay mấy năm rồi mà"

 

Nguyễn Linh Nhi tắt điện thoại, lạnh nhạt nói :" nhưng cậu có thấy tin tức gì về người yêu mới của cậu ta trong mấy năm này không, người ta đã kết hôn còn cậu ta thì sao đến một bóng người bên cạnh cũng không có"

 

Tôi cúi đầu càng thấp khi nghe mấy lời của bọn họ nói, không phải bây giờ tôi đang mặc đồ ngủ không thể gặp mặt họ thì tôi đã có thể hỏi bọn họ " con mắt nào của bọn họ nhìn thấy tôi khóc vậy?"

 

Từ Mặc Ngôn cúi đầu nhìn cô càng cúi thấp đầu anh bất giác nắm chặt hai tay thành nắm đấm, u ám nhìn cô gái đang đứng dựa vào mình. 

 

Khi thang máy mở ra lần nữa thì đã tới tầng trệt nhóm người trong thang máy cũng rời đi. 

 

Tôi nghe thấy tiếng bước chân đã xa dần mới thở phào nhẹ nhõm quay người lại, nhỏ giọng nói:" xui xẻo mà"

 

Từ Mặc Ngôn chỉnh lại áo khoác u ám hỏi:"em nói tôi sao?"

 

Tôi giật mình nhìn Từ Mặc Ngôn đang bên cạnh lắc đầu nói :" không phải, tôi tự nói chính mình thôi"

 

" à đúng rồi, Từ Tổng đi thôi "

 

Từ Mặc Ngôn khó chịu khi nghe cô xưng hô như vậy với mình, anh cực kì ghét cái xưng hô này hơn bao giờ hết. 

 

Từ Mặc Ngôn đứng tại chỗ u ám nhìn cô nói:" Nhan Nhược Vy bây giờ không phải ở công ty, em không thể xưng hô khác với tôi sao?"

 

Tôi quay lại nhìn anh hỏi lại:" anh vừa nói gì cơ?"

 

Từ Mặc Ngôn nói:" Tôi nói ngoài Từ Tổng ra em không còn từ nào xưng hô khác với tôi sao?'

 

Tôi nhíu mày hỏi :" không có, sao vậy?"

 

Từ Mặc Ngôn bất lực thở dài rồi bước ngang cô nói:" đi thôi"

 

Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn đi theo anh đi đến bên xe. 

 

Từ Mặc Ngôn đứng cạnh xe quay lại nói:" được rồi em đi lên đi"

 

Tôi gật đầu nói :" được, Từ Tổng tạm biệt"

 

Tôi quay người đi vào tòa nhà, Từ Mặc Ngôn dựa lưng vào xe nhìn chằm chằm vào bóng lưng lạnh nhạt của cô. 

 

Trợ lý Chu không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn anh hỏi:" Từ Tổng, anh với cô ấy cãi nhau sao?"

 

Từ Mặc Ngôn bật cười nói :" tôi có tư cách gì để cãi nhau với cô ấy chứ"

 

Trợ lý Chu đơ người nhìn anh tỏ vẻ khó hiểu chẳng phải lúc sang vẫn còn vui vẻ mang đồ đến đây sao, tại sao mình chỉ rời đi một lát đã quay lại bộ dạng người sống chớ lại gần rồi. 

 

Kể từ ngày Từ Mặc Ngôn đến nhà cô đã ba ngày trôi qua anh đã phải quay lại nhà cũ ở thành phố A, họp mặt cuối năm với ông bà già trong nhà rồi lại phải quay lại thành phố có người con gái luôn nằm trong tim anh.

 

Trước đó ba mẹ Nhan nói không về thăm ông bà nhưng vẫn thu dọn đồ đạc về thăm ông bà. 

 

Tôi ngồi ghế sau nhìn ra cửa sổ nhìn những ngôi nhà cao tầng cho đến khi xe đi lên trên chân núi dừng lại trước ngôi nhà hai tầng theo lối Đông Dương. 

 

Tôi bước xuống xe chỉnh lại trang phục rồi theo ba mẹ bước vào nhà. 

 

Trong phòng khách đã có rất nhiều người đang ngồi uống trà nói chuyện với hai người lớn tuổi. 

 

Tôi nhìn hai ông bà ngoài 70 tuổi tươi cười nói " ông nội, bà nội "

 

Ông nội gật đầu nói :" đến rồi à, mấy đứa ngồi xuống đi"

 

Bà nội nói:" cháu về đây là đồng ý đi xem mắt rồi sao"

 

Tôi bước lại ôm cánh tay bà nội nũng nịu nói :" bà nội người ta còn nhỏ mà, cháu còn muốn ở bên cạnh bà thêm vài năm nữa mà"

 

Anh họ cau mày nói:" em mà còn nhỏ sao, em đã gần 30 rồi"

 

Chị họ đang dỗ con gái trên tay nhìn tôi nói:" em chỉ nhỏ hơn chị có một tuổi thôi đấy, nhỏ gì mà nhỏ"

 

Ông nội ho một tiếng rồi nhìn tôi nói:" con yên tâm đi, ông bạn già của ông có thằng cháu chỉ lớn hơn cháu vài tuổi, ông xem hình rồi rất xứng đôi với cháu"

 

eyJpdiI6Ik9rUW1UQU9cL1FRaEhRS3YxWXNxT01nPT0iLCJ2YWx1ZSI6InR0dlM3NzJmYVwvOEgzM0czQVwvVG1GZG1abHdmS1lVeFwvaGtGbTZXdVdvbmcrR2c1bFhJRDNhYkhVM0RXWGZSZUNCdk8wZk5QTWRGa1VjY2tUelF3R1dsdWhIZk1Wb0hsS0tSS3NkcWhEWnpDWnZBWHV6ZkJYK1JUcFdxVWNzSWFjTllHek8zTnIzS3dHa0phVFJtZ2xycTlLcnRHcDEyajBBNk5aWk5BXC9jU2FTMkZOTGJxdStWRjBjMHZQclJvSEhxdis5ZmpxdFwvK1BZV1lzbElHazBhWHRjSEpGWEtcL3hYd0hxNGx2S2pwalNidjZPbVFcL2xHY2dkOUFCeDVJRU13WHlSMGVkbTdQVFRCbTR6RjE4ZUtycGN5NGp3eFRBZzVcLzRJRGtIVzdOS3pTU1BqbVVwWmRQeFpmQSt1empHdzJ5MmE3ZFlpWXljN1VLb0hiclhFZmRGQlI4eHFiSUF4Q2R2eFhEYjR0dTdEck5RMUlpakZjbVh5amlhVGJyamFGYXZpdTU4cGkzMnVmSGFwWndZZTFXanRFTThoeW9RXC95UTBsVTdLaTFOUG1ZalJjYWZncHBSUnFcL1NwaThrSFVuenlcL1Jyb3MzK09DN3cwQnA4VXcydDk1OVRRTGZTNmVnMkk3UXhcL2NtVWVZPSIsIm1hYyI6IjZkMjA5NmFjMmU1MzYyMjVlMTUzNzExODAxNTYyYWUyNmM2OGI2MzU4NGRlODY3M2YxZTRmZWM5MzVjZDQ4YmEifQ==
eyJpdiI6InpFbWxONHdWbkhyQldwVTR1TllBamc9PSIsInZhbHVlIjoiSHNpdnFoVTdmR2dCRWZXOVJTSWYwYitsUnA5WE1qMWtWcHFMeTRKcjBwcjhHWXBYb1N3bGxJdEVMek9GZE56VW9EM1lUNks4RTZrdjJNNjZhdElUUnc9PSIsIm1hYyI6ImFlY2IxYTVjY2MwOTUwODFjOWYyZmNhMTM1NmM1NjUxZTE4ZjcxZjJiNzFhOTkzOGQzOGNmZDQxYjMzYmQ5ZGMifQ==

 

Ads
';
Advertisement