CHƯƠNG 866
Dưới chân núi, Hàn Liên sư huynh còn đang chọn học viên.
“Thân là người của Nhất Nguyên viện, các ngươi phải đánh có phong cách, đánh có trình độ, đánh có khí thế. Chỉ cho phép thắng, không được phép thua. Giống như Cửu Thiên sư đệ của ta vậy, cũng giống như ta vậy, đứng ở đó chính là ngọn núi cao ngút trời, rút trường kiếm ra chém một nhát thì biến mặt đất thành biển cả.
Hàn Liên phất tay hét lớn.
Khuôn mặt của vài người được hắn ta chọn ra vô cùng nghiêm túc. Đối với bọn họ mà nói, Hàn Liên sư huynh cũng là một huyền thoại.
Hiện tại, không ai trong học viện Võ Đạo không biết danh hiệu “Mạ Kiếm Hàn Liên*”.
Mạ Kiếm: chơi chữ, chữ mạ trong tiếng trung ý là chửi.
Có thể nói, danh tiếng hiện tại của Hàn Liên trong học viện Võ Đạo không thua kém gì Cửu Thiên. Hơn nữa nếu xét về phương diện tiếng xấu thì Hàn Liên thậm chí còn hơn vài phần.
Mỗi khi có người nào của học viện nhắc đến tên của Hàn Liên thì đều cảm thấy như đã ăn phải một con chuột chết.
“Hàn Liên sư huynh, có người đến!”
Một tên học viên kêu lớn.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một nhóm người chậm rãi đi tới.
Hàn Liên nhìn những người này, xoa cằm nói: “Nhanh như vậy mà đã đến khiêu chiến rồi sao? Không đúng nha, ứng viên còn chưa xác định, lễ khai mạc cũng chưa bắt đầu nữa.
Nhỏ giọng lẩm bẩm, Hàn Liên dõi mắt nhìn đám người từ xa.
Hàn Liên vừa nhìn thì đã thấy bóng dáng của Kiều Chinh.
Đành chịu thôi, Kiều Chinh thật sự rất dễ nhận ra, vóc dáng cao to, khổ người cũng lớn, là người cực kỳ hút mắt.
Nhưng chỉ mỗi hắn ta thôi thì còn chưa đủ khiến Hàn Liên kinh ngạc. Đứng cạnh bên hắn ta còn có mấy người rất quen thuộc.
Huyền Phong, La Khởi, Ngọc Cần, Dịch Thanh,...
Hầu như tất cả những nhân vật đứng đầu của các phân viện lớn đều đã đến đây.
Hàn Liên bước xuống đài cao, đám người tự động tách ra, bước nhanh về phía trước. Sau lưng, tất cả các học viên của Nhất Nguyên viện đều đi theo.
Còn chưa tiến vào, Kiều Chinh đã lớn tiếng nói: “Hàn Liên, đã lâu không gặp. Tu vi của anh đã tiến bộ hơn chưa?”
Hàn Liên nói: “Đương nhiên rồi. CMN, sao các người lại cùng nhau đến đây thế?”
Ngọc Cần nói: “Không cách nào mà, nếu như không cùng nhau đến thì làm sao có thể tham gia vào cuộc chiến xếp hạng phân viện đây?”
Hàn Liên càng nghe càng không hiểu, nghi hoặc nhìn đám người này nói: “Cô có ý gì?”
La Khởi bật cười đáp: “Anh sẽ sớm hiểu thôi. Hàn Liên, không mời chúng tôi vào ngồi một chút sao? Chúng tôi còn chưa bao giờ đến Nhất Nguyên viện đấy!”
Mặc dù Hàn Liên có chút không muốn, nhưng cũng không thể để mất mặt, phất tay ý bảo mọi người tránh ra, đồng thời tay phải đưa ra, thực hiện một động tác mời một cách lịch sự.
Mọi người mỉm cười nhìn Hàn Liên, cùng đi với nhóm người này còn có học viên của các phân viện khác.
Quả thực giống như tới đây để tham quan du lịch vậy, không thể nhìn thấy điểm cuối của đám đông.
Mọi người tiến lên, cũng không người nào muốn nói chuyện phiếm cùng Hàn Liên, tất cả đều chỉ ngắm nhìn phong cảnh.
“Nhất Nguyên viện quả thực không tệ lắm”
“Không tệ như trong tưởng tượng.
“Vẫn có chút khí phái!”
Mồm năm miệng mười, một đám người bắt đầu nghị luận.
Hàn Liên nhìn xung quanh thì đột nhiên nhìn thấy Linh Bối cũng xuất hiện giữa đám đông.
Lập tức, Hàn Liên bước đến bên cạnh Linh Bối và hỏi: “Linh Bối, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Linh Bối nói: “Muội cũng không biết rõ lắm, hình như mấy vị sư tôn đã có ước định, sau đó để cho tất cả học viên tinh anh cùng nhau đến đây”
Hàn Liên cau mày nói: “Ước định? Mấy lão gia hỏa kia muốn làm gì? Chẳng lẽ không nhìn nổi Nhất Nguyên viện ta phát triển sao?"
Nhưng đám người Ngọc Cần cũng không để trong lòng, bọn họ cũng hiểu được tính khí của Hàn Liên. Người này tuyệt đối là ngoài miệng không buông tha cho bất cứ ai. Có thời gian tranh luận với hắn ta còn không bằng ngắm nhìn phong cảnh vẫn hơn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất