Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 867 

Linh Bối nhỏ giọng nói: “Cửu Thiên đã trở về chưa?” 

Hàn Liên lắc đầu thở dài nói: “Ôi, vẫn chưa. Nếu đệ ấy trở lại, ta nhất định sẽ là người đầu tiên thông báo cho muội biết” 

Linh Bối gật đầu, lấy ra một con búp bê bằng vải. 

“Muội biết hiện tại huynh ấy không sao cả, nhưng huynh ấy cũng đã bị giam giữ lâu lắm rồi. Viện trưởng cũng thật nhẫn tâm quá, nói tống giam thì lập tức tống giam. Linh Bối xoa mặt con búp bê, sau đó nhét nó trở lại túi tiền nhỏ. 

Hàn Liên có chút nghi hoặc, làm sao Linh Bối biết hiện tại Cửu Thiên không sao, nhưng hắn ta cũng không vội vàng hỏi, bởi vì ngay vào lúc này, hắn ta đã nhìn thấy đám người của đại sư huynh đi tới đây. 

Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh, đại sư huynh, sắc mặt của ba người đều có chút khó coi. 

Hàn Liên bước nhanh đến hỏi: “Làm sao vậy?” 

Sở Trực sư huynh nghiến răng nói: “Đừng nói nữa, bị chơi sau lưng, đám người kia không biết xấu hổ, bọn họ còn dám làm ra loại chuyện như vậy” 

Hàn Liên vẫn còn rất nghi hoặc, tiếp tục hỏi: “Nói cho đệ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” 

Sở Chính sư huynh nói: “Vừa rồi, ngoại trừ Phiêu Miểu viện và Âm Dương viện, những sư tôn của các phân viện khác đều tới. Bọn họ đến nói cho chúng ta biết, quy tắc cuộc thi xếp hạng các phân viện của năm nay đã có chút thay đổi. 

Hàn Liên há hốc miệng nói: “Thay đổi thế nào?” 

Sở Chính giải thích ngắn gọn: “Những sư tôn của các học viện khác đồng loạt cho rằng Nhất Nguyên viện của chúng ta quá mạnh, cho nên để tất cả học viên tinh anh của bọn họ đến so chiêu trước, lãnh giáo một chút. Nó không ảnh hưởng đến xếp hạng, chỉ muốn đánh một trận thôi. Viện trưởng đã phê chuẩn chuyện này rồi” 

Hàn Liên ngạc nhiên nói: “Như vậy cũng được sao? Bọn họ lập nhóm đến đây để soi mói khuyết điểm à?” 

Sở Chính nói: “Đệ có thể hiểu như vậy. Dù sao người ta lấy cớ trao đổi để đến đây so chiêu. Huynh cũng không biết nên vui mừng hay tức giận nữa. Bọn họ sẵn sàng thành lập một nhóm, điều đó cho thấy chúng ta thật sự lợi hại đến mức bọn họ không dám đến một mình. Nhưng bọn họ làm như vậy chỉ có một mục đích rõ ràng, đó chính là đánh tan nát Nhất Nguyên viện của chúng ta. 

Sở Trực ở bên cạnh nói: “Đây là có oán hận mà. 

Sở Chính khẽ gật đầu. 

Đại sư huynh không quan tâm đến cuộc nói chuyện phiếm của bọn họ, nhìn đám người Kiều Chinh đi lên, cất cao giọng nói: “Các vị đồng môn, hoan nghênh đến với Nhất Nguyên viện. 

Giọng nói của La Khởi vang lên. 

“Không cần khách khí, chắc hẳn các người cũng biết tại sao chúng tôi lại ở đây rồi?" 

Đại sư huynh cười nói: “Vừa rồi các vị sư tôn cũng đã đến, muốn không biết cũng khó. Bọn họ đã sớm chờ ở đỉnh núi, mời mọi người tiến lên đó. 

Nói xong, đại sư huynh chắp hai tay sau lưng, sải bước đi lên trên núi. 

Ba người Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính cũng nhanh chóng theo sau. 

Hàn Liên nghiến răng nói: “Đại sư huynh, sư tôn cũng đồng ý à? Sao ông ấy có thể đồng ý một cuộc thi hoang đường như vậy? Cả học viện đều đến soi mói Nhất Nguyên viện chúng ta. 

Đại sư huynh gật đầu nói: “Không sai, sư tôn đã đồng ý, hơn nữa còn đồng ý một cách rất dứt khoát. 

Hàn Liên hỏi lại: “Tại sao? Chẳng lẽ sư tôn muốn nhìn chúng ta bị đánh bầm dập à?” 

Sở Chính khẽ mỉm cười nói: “Hàn Liên sư đệ, tại sao đệ lại không có chút lòng tin nào vậy? Tại sao lại không phải là chúng ta đánh đám người kia một trận bầm dập?" 

Hàn Liên nhỏ giọng nói: “Đệ biết chúng ta có năng lực chiến đấu, nhưng đám người này rõ ràng đã có chuẩn bị rồi mới đến đây. Có quỷ mới tin bọn họ không chuẩn bị đòn sát thủ gì. Năm ngoái, chúng ta đánh bại bọn họ, trong lòng đám người này chắc đã chứa đầy tức giận, đang muốn đánh trả. Đệ cũng không muốn mình bị ngược đãi đâu” 

Sở Chính bật cười thành tiếng, Sở Trực cũng chậm rãi lắc đầu. 

Đại sư huynh bình tĩnh nói: “Hàn Liên sư đệ, đệ không cần lo lắng. Nơi này là Nhất Nguyên viện!” 

Chỉ bằng một câu nói, Hàn Liên lập tức trở nên sửng sốt. 

Sau đó, Hàn Liên nặng nề gật đầu nói: “Đại sư huynh, huynh nói đúng, nơi này là Nhất Nguyên viện, chúng ta không có lý do gì để thua cả” 

Đại sư huynh cười nói: “Vậy thì đúng rồi. Các đệ ngẫm lại xem, nếu như Cửu Thiên còn ở đây và đối mặt với tình huống này thì đệ ấy sẽ nói gì?” 

Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính suy nghĩ một lúc. 

Hàn Liên nói: “Đệ nghĩ Cửu Thiên sư đệ nhất định sẽ nói: Vậy thì đánh trả bọn họ thôi. 

Lúc này, bên trong ngọn núi lớn, có hai bóng người bước ra khỏi sơn cốc. 

“Ra rồi, tôi thoát rồi! Ha ha, Cửu Thiên, trở về Nhất Nguyên viện thôi” 

eyJpdiI6ImowMjl2VnRGNEpFNTFiSldna0EwTGc9PSIsInZhbHVlIjoiVmRzdUhNblBJdFNURGxtbU9oK0U0cXBYNUl5S0g3K0pueWZMeDAyazFVanZLb2M2TnJ0MFwvM0Mxc0NIU0U2STJ1SmFITnlSZTZORnZIMXJaeWp4SlFibVEwNmwzSzg5OVZsRG00VFM3OXY4eXVEeVRLemk3eUswajBkTEMyU1lHIiwibWFjIjoiZDRjNjZiOTJmMDcxYWNiZGJhN2M0OGM0ZTExNTk5YTQ3Y2M5YTU1M2QyZTA3MzFhZGQ2OTAwZTAyYWRhZWNkZiJ9
eyJpdiI6IkdOQ2JSYzdZUk13dit5aGUxR0N4UVE9PSIsInZhbHVlIjoianVrN1EyVzZra1VVWVNLSmJoZFdzczFqQkQ2c3hvRmxJdGlLYXoyXC8zcG1nZG8wYVVcL0tVZFRNRm5HQUIxOUsxRXBDQkdDeDBJU1BpbXdKOEpcL1hweVBwQXorRTF4eUwzMUQ0T241Y0pHUHh1emdcLzNYMGJHNWtXdmVjT3pYcm5iWVR5b3d6c2NCOU9nZnZJVzNyOVFHNEp2UTFETEdVblJrVzdxb1N4UE16QUo2dlYzdEdxWVlTbFp6UjRPVUFHRGc4NWFnQkVpaGZpdVFDXC96VlRcL2V5MUtHekFhREVsNFwvREdGZDNqeWJUQWc9IiwibWFjIjoiNjYwMmQ1NjVmZjcxNjcyNzRiMTRiZWVmZDQ1MGJiYTY0ODU3NzA4YjQwNzQwYWM5NjRiMjVhYjdhZDQ1OWRlMiJ9

“Đúng vậy, cuối cùng cũng ra rồi”

Ads
';
Advertisement