Hứa Yểu vốn cho rằng hai người nói chuyện sẽ rất ngượng ngùng, thế nhưng Quý Chính Khanh rất giỏi tiếp lời, cách nói chuyện của anh vừa cẩn thận lại vừa khôn khéo.
Hèn gì lúc ông cụ Hứa hấp hối trên giường bệnh vẫn chọn cho cháu gái mình một vị hôn phu như vậy.
“Yểu Yểu, tại sao em cứ nhìn trợ lý của tôi mãi thế?” Quý Chính Khanh quay đầu nhìn sang trợ lý Hạ Phàm của mình.
Hà Phàm cũng không hiểu nổi, hắn có vấn đề gì à?
Hắn chỉ là không thay đồ vest mặc khi đi làm mà thôi, dù sao hắn cũng không phải nhân vật chính của tối nay, không giống như Quý tổng, trước khi tới đây đã phải thay mấy bộ đồ và đồng hồ.
Ánh mắt Hứa Yểu lấp lánh: “Có lẽ năng lực làm việc của trợ lý Hạ rất giỏi nhỉ?”
Quý Chính Khanh rủ mắt xuống nhìn bộ trang phục thoải mái của mình, không lẽ Hứa Yểu cảm thấy anh là... một kẻ sống tạm bợ trong công ty?
Quý Chính Khanh liếc Hạ Phàm một cái, cười nhạt nói: “Cũng không tệ.”
Hạ Phàm:...
Quý Chính Khanh đặt tay lên trên bàn ăn, nhìn ánh mắt của Hứa Yểu, hắn liền đoán ra: “Có phải Yểu Yểu muốn đào trợ lý của tôi đi không?”
Hứa Yểu nhận ra Quý Chính Khanh thật sự rất thông minh, đào người của anh trai cô còn không bằng đào người của hắn.
Trong nguyên tác, Quý Chính Khanh là một người rất thần bí, nghe nói trước khi lập quốc, gia tộc của anh đã phát triển ở châu Âu, tới thế hệ của anh mới có dự định về nước phát triển.
Quý Chính Khanh bật cười, nhân tiện hỏi cô: “Vậy tôi cho Hạ Phàm qua chỗ em giúp em thu tiền thuê nhà nhé?”
Đương nhiên Hứa Yểu sẽ không nói ra suy nghĩ của mình ra với hắn, cô cười nói: “Thật sự có thể sao? Chuyện này chẳng phải cũng do chỗ của tôi không đủ ngươi a? Tôi muốn một người có năng lực có thể hỗ trợ công việc, coi như thuê người giúp làm việc vặt mà thôi.”
Quý Chính Khanh nhận thấy hình như vị hôn thê của anh không có hứng thú với sợi dây chuyền trân châu mà anh tặng cô, ngược lại cô rất tán thành năng lực làm việc của Hạ Phàm.
Bên người Quý Chính Khanh không bao giờ thiếu người có năng lực, những vị trí bên cạnh anh ít nhiều gì cũng là những người từng đi qua gian truân biển máu, Hạ Phàm chính là đại diện hàng đầu trong số những người xuất sắc bên cạnh anh, ngoài việc làm trợ lý đặc biệt bên cạnh nhà giàu số một Hứa Cảnh ra, Hà Phàm không hề có chút lưu luyến nào với những người khác.
Mượn thì mượn thôi.
Quý Chính Khanh đã đồng ý, thái độ của Hạ Phàm chính là nghe theo lời của ông chủ mình, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ quay về, dã tâm bừng bừng của hắn không bao giờ chấp nhận việc đi thu tiền thuê cả đời.
Lúc này, ánh mắt Hứa Yểu nhìn Quý Chính Khanh càng thêm coi trọng, vị hôn phu này của cô cũng rất dễ nói chuyện.
Ăn cơm tối xong, Quý Chính Khanh đề nghị đưa Hứa Yểu về nhà, Hứa Yểu cũng không từ chối anh.
Cô lên xe của Quý Chính Khanh, đám Lục Dã lái một chiếc xe khác đi theo phía sau, Hà Phàm đã bước vào trạng thái làm việc cũng ngồi lên xe của Lục Dã, bắt đầu đọc các tài liệu của đội thu tiền thuê Hứa Yểu.
Hạ Phàm lật tài liệu ra xem, hỏi Lục Dã đang nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước: “Anh Lục, xin hỏi ngày mai mấy giờ thì tới công ty?”
Lục Dã không quay đầu lại trả lời: “Không có thời gian cụ thể.”
Hạ Phàm ngạc nhiên, không có thời gian bắt đầu làm việc? Lúc hắn còn làm việc ở tập đoàn Lý thị, tám giờ sáng mỗi ngày phải có mặt ở công ty. Suy cho cùng công ty bận rộn như vậy, ai nấy đều là vua bận rộn, nếu không cố gắng sẽ bị người khác vượt mặt.
Trừ khoảng thời gian trước phải dậy sớm để đòi tiền thuê nhà của Thịnh Chu, thời gian gần đây, Hứa Yếu đều ngủ nướng mỗi ngày.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất