Con ngươi Hạ Phàm rung chuyên dữ dội, có một bà chủ nhà như vậy, đền cả nhân viên cũng có thể nhàn nhã như thế à?
Hạ Phàm vô cùng cẩn thận hỏi: “Có cần chấm công không?”
"Đến máy chấm công có hình dáng ra sao còn không nhìn thấy.”
Hạ Phàm: “...”
Là như vậy à?
Hạ Phàm rất nhanh đã không đọc nổi đống tài liệu trong n.g.ự.c nữa, hắn không nhịn được hỏi tiếp: “Có phải tăng ca không? Nghe nói có rất nhiều người đặt hẹn xem phòng, có lẽ sẽ rất bận rộn nhỉ?”
Thực ra Hạ Phàm không quan tâm lắm tới những tin tức giải trí trên mạng, dù sao thì những thức này cũng không giúp ích gì cho việc thăng chức hay tăng lương của hắn, nhưng sếp của hắn thì lại quan tâm.
Hạ Phàm chỉ đành chú ý theo, cho nên hắn biết bà chủ nhà Hứa Yểu này gần đây rất nổi tiếng, không ít người vì muốn cọ nhiệt mà tới đặt xem phòng trước.
Nhân viên suy nghĩ một lát rồi nói: “Thực tế chúng tôi không cần tăng ca, anh Lục mới thường xuyên bị gọi đi tăng ca.”
Hắn đã nói rồi mà! Tư bản không thể nào tránh khỏi việc tăng ca.
“Có lúc, Yểu Yểu bỗng nhiên muốn đi ăn món ngon, cô ấy sẽ gọi chúng tôi đi cùng. Thật phiền phức, tôi đang định giảm cân lại mập lên mấy cân. Tiệm thịt nướng tối qua quả thực rất ngon, tôi lại ăn nhiều thêm mấy xiên nữa. Tội lỗi quá.”
Lúc nữ nhân viên nhắc tới những chuyện phiền não còn nhéo vào cái má tròn phúng phính của mình.
Hạ Phàm nghiêng đầu duỗi dài cổ nhìn chằm chằm nhân viên đang nói chuyện kia: “...”
Không phải, cái này... bọn họ, xem việc này chính là tăng ca?
Hạ Phàm không nhịn được âm thầm sờ bộ tóc giả của mình, chìm trong suy ngẫm.
Hứa Yểu ngồi trên siêu xe thoải mái của Quý Chính Khách, nghe Quý Chính Khanh nói anh cũng có nhà ở Hải Thành, bình thường nếu như tới Hải Thành công tác cũng sẽ ở lại đó.
Tài xế chờ đèn xanh sáng lên, bảng số đếm ngược, chiếc chân đặt lên phanh xe từ từ buông lỏng, siêu xe lại chuẩn bị xuất phát.
Một bóng người nhanh chóng lướt ngang qua con đường đồng người lui tới, tài xế bị dọa cho một trời: “Người kia vượt đèn đỏ làm gì thế?”
Hứa Yểu cũng nhìn thấy cảnh này, bóng người kia nhanh chóng băng ngang qua con đường, chạy về phía cửa hàng KFC ở cách đó không xa.
Tiểu Lục lao ra: “Ký chủ, người đó là Hàn Chiêu.”
Hứa Yểu không biết Hàn Chiêu trong lời của Tiểu Lục là Hàn Chiêu trong nguyên tác hay Hàn Chiêu nghiêm túc viết chữ kín mít trong bài thi khảo sát.
Hứa Yểu nói với Quý Chính Khanh: “Anh có thể đưa tôi tới cửa hàng KFC bên kia không?”
Quý Chính Khanh lập tức sửng sốt, sau đó cười gật đầu.
Hứa Yểu nhanh chóng xuống xe, đi về phía cửa hàng KFC.
Quý Chính Khanh cảm thấy đây là một cuộc hẹn vô cùng thất bại, cô không thích món quà của anh, cách ăn mặc của anh thì bị cho là kẻ ăn hại ở công ty, ngay cả món anh chọn cũng không bằng KFC.
Thời gian này, khách hàng ở trong cửa hàng KFC cũng không quá nhiều.
Hàn Chiêu bỏ tiền ra mua một chiếc bánh hamburger đặc biệt cuối cùng trong cửa hàng. Hắn cũng không mua nước, trốn vào một góc rồi ngồi xuống.
Ít ra cửa hàng KFC vẫn hơn ở gầm cầu, cho dù là mở cửa 24 giờ, cửa tiệm cũng không đuổi khách đi.
Hàn Chiêu dự định đêm nay sẽ ngủ lại ở nơi này.
Hứa Yểu đứng ở bên ngoài kính thuỷ tinh, thấy chàng trai trẻ gầy yếu kia đã ăn hamburger xong, cả người đều bẩn thỉu, hắn cong lưng lại, ghé vào bàn ngủ gật, trông rất gầy yếu.
Hứa Yểu: “Đây là người làm bài kiểm tra khảo sát đó à?”
Lục Dã đi theo sau cô nhìn chằm chằm người phía trước, suy nghĩ một lát rồi nói: “Là người thanh niên này.”
Hứa Yểu cúi đầu nhìn “bài thi” chi chít những nét chữ tinh tế, không khỏi bật cười.
Hứa Yểu ra hiệu Lục Dã đang đi theo sau mình đưa tài liệu qua cho coi, cô đi về phía Hàn Chiêu, đặt “bài thi” đầy những chữ viết xinh đẹp ở trước mặt hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất